Người khác là dao thớt, ta là thịt cá! Lâu Hướng Vãn bị điểm huyệt, không thể động đậy phía dưới, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cây trúc ở phía dưới.
"Không điểm á huyệt.” Phượng Kính Dạ giận đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn, khôi phục thái độ tà mị tuấn nhã thường ngày, cười cười lạnh, trên tay vẫn như cũ, không nặng không nhẹ tiếp tục bôi thuốc lên vết thương sau lưng Lâu Hướng Vãn.
"Nói nhiều sai nhiều, nô tỳ không dám mở miệng nữa!” Lâu Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi trả lời một câu, cũng không sợ chọc giận Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng, trong ngữ điệu mang theo oán trách chưa từng có, "Nếu như không phải Vương gia đem việc tồi tệ này ném cho nô tỳ, nô tỳ sao lại bị thương chứ?”
Phượng Kính Dạ dùng ánh mắt sắc bén cùng thái độ khác thường nhìn chằm chằm, Lâu Hướng Vãn dám can đảm làm trái mệnh lệnh của mình, giận quá hóa cười, dùng thanh âm có chút hung ác cắt ngang, "Tiểu Mộc đầu oán hận Bổn vương sao?”
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là nha hoàn, chuyện nội viện của Vương gia với các vị phu nhân đều không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ không có năng lực xử lý gì cả, kính xin Vương gia về sau hãy nghĩ lại.” Lâu Hướng Vãn cảm giác sau lưng tựa hồ bị một tầm mắt nóng rực trừng trừng xuyên qua, liền chép miệng, dù sao nên nói đều đã nói hết rồi, muốn chém muốn giết hay róc thịt cứ làm đi, tránh sau này bị dính vào trong chuyện này, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-vuong-phi/131547/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.