Sáng sớm, trời vừa sáng, Phương Đào liền bưng t.h.u.ố.c gõ cửa thư phòng.
Chốc lát sau, trong phòng truyền đến giọng nói ôn hòa: “Phương Đào, vào đi.”
Phương Đào đẩy cửa vào, đặt lok t.h.u.ố.c trong tay lên bàn viết cạnh cửa sổ, ngước mắt đ.á.n.h giá Tiêu Hoài Tiễn một cái. Hắn đã mặc xong y phục, một thân áo gấm đen, dáng người thẳng tắp như tùng, khoanh tay đứng cách nàng vài bước, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng không rời.
Vết thương ở n.g.ự.c hắn đã hồi phục hơn nửa, hắn tự mình giơ tay mặc áo không còn khó khăn. Chỉ cần kiên trì thay t.h.u.ố.c sớm tối vài ngày nữa, sẽ sớm lành hẳn. Tình trạng vết thương hắn hiện tại đã không ngại ngồi xe lên đường. Họ đã bàn bạc xong, ba ngày nữa sẽ cùng nhau xuất phát về Kinh đô.
“Thay t.h.u.ố.c đi.” Phương Đào cúi đầu mở lọ thuốc. Tiêu Hoài Tiễn rủ mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Tuy nhiên, hắn chần chừ một lát, ngón tay dài hờ hững sờ ngực. Đột nhiên giơ cánh tay dài lên, lột sạch y phục trên người trong vài động tác, tháo miếng vải trên vết thương. Hắn trần trụi lưng trần, dáng thẳng ngồi xuống.
Phương Đào quay đầu lại nhìn hắn một cái, không khỏi hơi sững sờ, vội vàng dời ánh mắt đi. Tai nàng bỗng nhiên nóng bừng lên.
Hắn trông thanh thoát, cởi áo lại hiện ra sự vạm vỡ. Ngực bụng lộ rõ làn da, đường cơ bụng mạnh mẽ kéo dài xuống phía dưới... Phương Đào không tự nhiên mím môi, quay người lại nói nhỏ: “Ngươi... Mặc y phục vào đi.”
Nhìn chằm chằm tai nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron/4902313/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.