Phương Đào cảm thấy mình đã bắt được một đám mây.
Nhưng đám mây đó lắc lư chao đảo, nàng không ngồi vững, rớt khỏi đám mây trong một cú ngã nhào.
Xong rồi, nàng nghĩ, lần này chắc chắn mất mạng. Dù bị b.ắ.n một mũi tên không c.h.ế.t, nhưng từ nơi cao như vậy rơi xuống, gáy chạm đất, nhất định sẽ vỡ đầu toác óc.
Quá trình rơi dường như kéo dài vô tận, dài đến mức nàng đã nhắm chặt mắt, mất đi tri giác vì đau đớn.
Không biết qua bao lâu, khi Phương Đào tỉnh dậy trong một giấc mơ trống rỗng, nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường.
Phương Đào chậm rãi đảo mắt, nhìn màn đỉnh giường vài lần, rồi từ từ quay đầu nhìn xung quanh.
Màn đen, bốn phía đều là màu đen, kéo kín mít, bao quanh nàng trên chiếc giường.
Chiếc giường này hình như không phải giường của nàng ở Di Viên, cũng không phải giường ở phòng tỳ nữ trong Ngụy Vương phủ. Sờ vào vừa cứng lại vừa lạnh, không có chút hơi ấm nào.
Phương Đào nhíu mày. Ai lại dùng màn đen chứ? Ai lại ngủ trên chiếc giường cứng đờ như thế này? Đây căn bản không giống nơi người sống ngủ. Chẳng lẽ...
Phương Đào giật mình, đột nhiên ngồi dậy. Chẳng lẽ nàng đã c.h.ế.t, lúc này đang ở âm phủ sao? Truyền thuyết âm phủ không có mặt trời, trời tối đen, lạnh lẽo...
Ngay khi Phương Đào định xuống giường xem âm phủ trông thế nào, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cửa kẽo kẹt nặng nề, có người mở cửa bước vào.
Trong khoảnh khắc, màn giường bị người vén lên, ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034522/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.