Bên Vân Yến hồ, nơi liễu rủ âm thầm, có viện tử u tĩnh, từ khoảng không trong khe cửa sổ nhìn vào, thấy bên trong có một vị thiếu niên gần hai mươi đang ngồi trước bàn, đang xuất thần nhìn cảnh sắc bên ngoài. Ngoài cửa sổ liễu rủ mềm mại, khói sóng trên mặt hồ như vẽ, là xuân cảnh Giang Nam.
Thanh Thư từ ngoại phòng đi đến, sắc mặt phi thường cổ quái, nói: “Thiếu gia, bên ngoài có một vị Khúc công tử muốn thăm người.” Lại nhỏ giọng nói một câu: “Thiếu gia, hôm nay nô tài đã nhìn thấy người đẹp nhất mà cả đời này nô tài chưa từng gặp. Thật là kỳ quái, ngay cả chuyện thiếu gia chuyển sang ở chỗ này vị công tử kia cũng biết.”
Trầm Tĩnh Chu nghe nói “Khúc công tử “, cả người chấn động, Thanh Thư cẩn cẩn dực dực nói: “Chẳng lẽ thiếu gia không muốn gặp y? Người tuấn tú hình như đã chờ ở đó lâu rồi. Mới rồi nô tài nhìn thấy y cả người vựng vựng hồ hồ, cả đời chưa từng thấy người nào tuấn tú như vậy, không biết chừng thiếu gia nhìn thấy y, tâm tình cũng sẽ tốt lên ha.”
Trầm Tĩnh Chu không trả lời, chỉ nói: “Mời hắn vào.”
Qua một trận, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, một người đi đến, đúng là người đã nhiều ngày không gặp Khúc Thiên Hồng. Trầm Tĩnh Chu liếc mắt một cái nhìn thấy y, vốn tưởng rằng trong một tháng qua bản thân đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt tươi cười của y cảm thấy trong lòng khí huyết bốc lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-y-cong-tu/3053941/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.