Chương trước
Chương sau
Trầm Tĩnh Chu bệnh không dậy nổi, hơn nữa theo từng ngày trôi qua, bệnh tình ngày càng trở nên trầm trọng. Trầm lão gia mời rồi vô số danh y, thuố uống đều là những dược liệu trân quý, nhưng không có chút khởi sắc, gấp đến độ mỗi ngày chỉ biết rơi lệ. Hai vợ chồng nhìn nhau cũng không biết phải nói gì, với nhi tử duy nhất này tâm trạng cả hai luôn thấp thỏm lo âu, mà đại phu cũng nói không chẩn được là mắc bệnh gì, có vài người nói là tâm bệnh, Trầm lão phu nhân từng đặc biệt đi hỏi con, nhưng Tĩnh Chu chuyện gì cũng không nói.

Thanh Thư mỗi ngày đều ở trong phòng Trầm Tĩnh Chu để hầu hạ, nhìn thiếu gia một ngày càng trở nên gầy gò, tim như bị đao cắt.  Từ nhỏ hắn đã được mua vào Trầm gia, hầu hạ thiếu gia, nhưng chưa từng bị mắng dù chỉ một lần, trong lòng sớm đem thiếu gia trở thành người thân nhất, khoảng thời gian thiếu gia mất tích, cuộc sống với hắn quả thực một ngày dài như một năm vậy, giờ phút này nhìn thấy thiếu gia như thế, hận không thể thay người chịu khổ.

Hôm nay hắn ngồi bên giường cấp Trầm Tĩnh Chu uống dược, hắn cẩn thận đem dược thang thổi nguội, lại nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Trầm Tĩnh Chu, Trầm Tĩnh Chu nhìn bộ dáng chăm sóc của hắn ôn nhu như vậy, đột nhiên toàn thân run lên, nói: “Tại sao ngươi đối xử với ta như vậy?” Thanh Thư lấy làm kinh hãi, nói: “Có phải nô tài làm sai chuyện gì? Công tử trách phạt nô tài đi.”, vừa nói quỳ rạp xuống đất, Trầm Tĩnh Chu nao nao, ngơ ngác nhìn Thanh Thư, đột nhiên thở dài, nói: “Thanh Thư ngươi đứng lên, vừa rồi thần chí ta không rõ ràng. Không có trách ngươi.” Thanh Thư lúc này mới đứng lên, nửa quỳ bên giường, đột nhiên khóc lớn, Trầm Tĩnh Chu mạnh mẽ cười, nói: “Khóc cái gì đây?” Thanh Thư khóc ròng nói: “Công tử, người bây giờ cái dạng này, trái tim của ta đau quá.” Nói xong cũng không nhịn được, sướt mướt khóc lớn.

Trầm Tĩnh Chu cố sức vươn tay, vuốt nhẹ tóc Thanh Thư, nói: “Ta không có việc gì, qua vài ngày nữa ta sẽ tốt hơn mà, ngươi không cần lo lắng, vậy tiện đây ngươi đọc thơ cho ta nghe đi.” Thanh Thư rưng rưng đồng ý, cầm lấy thi tập, Trầm Tĩnh Chu dựa trên giường nói tên bài thơ để Thanh Thư đọc. Thanh Thư đọc vài bài, thanh âm vẫn khẽ run, Trầm Tĩnh Chu thì thào nói: “Từ xưa đến nay, không nên tương tư, tương tư nay cùng người đoạn tuyệt. Trong sách đã sớm nói minh minh bạch bạch, chỉ có ta…” Thanh Thư đang đọc, chợt thấy kinh ngạc nhìn thiếu gia đang dựa trên giường, nước mắt đã ướt đẫm cả gương mặt, Thanh Thư buông thi tập, nằm trên chăn mền của Trầm Tĩnh Chu khóc lớn lên.

Này vừa khóc lập tức khiến lão gia cùng phu nhân phải chạy lại, trong lòng hai vợ chồng kinh hãi run sợ nhưng thấy Trầm Tĩnh Chu không xảy ra chuyện gì cũng trở nên bình tĩnh hơn, Thanh Thư lau lệ, đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu nói: “Lão gia, nô tài và thiếu gia cùng nhau lớn lên, biết bệnh này của thiếu gia là tâm bệnh, ta cả gan ra một chủ ý, khẩn xin lão gia mua biệt viện thúy trúc của Chu gia ở gần  Vân Yến hồ, mười ngày sau nô tài sẽ cùng thiếu gia dọn vào, nếu mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh sắc trong hồ nói không chừng tâm tình thiếu gia sẽ khá hơn. Từ nơi đó về đây rất gần, nếu có chuyện gì phát sinh cũng rất thuận tiện.” Trầm lão gia nhìn mắt phu nhân, nói: “Cũng tốt.” nhìn thân hình vì bệnh mà trở nên mỏng manh của con mình, không khỏi lão lệ tung hoành.

Hôm nay tình thần Trầm Tĩnh Chu tốt hơn một chút, Thanh Thư hầu hạ hắn uống nửa bát cháo, Trầm Tĩnh Chu đã lắc đầu không ăn nữa, dựa vào cạnh bàn xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thanh Thư nói: “Công tử, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ chuyển sang ở gần Vân Yến bên hồ.” Trầm Tĩnh Chu dường như vẫn không nghe thấy, Thanh Thư thấy bộ dạng hắn như vậy, trong lòng lại khổ sở, về tới phòng mình lại khóc lớn một hồi.

Đương lúc Trầm Tĩnh Chu đang ngồi xuất thần thì đột nhiên giật mình nghe được thanh âm ngoài cửa sổ, ngâm: “Tích niên chủng liễu, y y hán nam, kim khán diêu lạc, thê sảng giang đàm, thụ do như thử, nhân hà dĩ kham?”* Trầm Tĩnh Chu thấy thanh âm, dựa ghế đứng lên, hắn cũng không nói với Thanh Thư, bản thân từ hậu viện lặng lẽ tiêu sái đi ra ngoài.

* Khô thụ phú 枯树赋 của Dữu Tín 庾信. Hình như bên có bản dịch thơ nhưng phải đăng nhập.

Trầm Tĩnh Chu đi tới dưới cây liễu, vừa cười vừa nói:: “Du đại ca, đã lâu không gặp.”

Gương mặt Du Lăng Phong vốn lộ nét tươi cười, giờ phút này thấy hắn bị bệnh người gầy như que củi, ánh mắt tiều tụy, lại càng hoảng sợ, nói: “Tĩnh Chu, ngươi làm sao vậy?” lại thấy hắn mặc dù cố gắng tươi cười, làm bộ dạng như không có gì, nhưng bên trong tựa hồ đã phải chịu đả kích lớn. Đột nhiên nhớ tới A Tú đã qua đời trước đây, trong lòng một trận quặn đau, miễn cưỡng cười nói: “Người nào khi dễ ngươi, nói cho đại ca hay.” Trầm Tĩnh Chu vẫn không nói lời nào. Qua hồi lâu, nói: “Đại ca, ngươi tới thăm ta, ta rất cao hứng, nhưng ngươi đừng nói chuyện của ta với người khác.” Du Lăng Phong ngẩn người, nói: “Lần này ta đến, chỉ vì muốn nói chuyện với ngươi một lát. Trước khi ta đến cũng không nói với ai, sau này cũng sẽ không có ai biết. Ngươi yên tâm.” Trầm Tĩnh Chu nhìn hắn một lúc, đột nhiên nói: “Đại ca, trong lòng ta trong rất khó chịu, ngươi theo ta đi một chút.” Du Lăng Phong gật đầu.

Hai người chậm rãi tới bên hồ, Du Lăng Phong cười nói: “Lúc đầu chính là ở chỗ này cùng ngươi ngẫu nhiên gặp gỡ, khi đó ta bị mắc mưa, may là Trầm công tử người tốt bụng, đã cứu ta khỏi phải ướt như chuột lột.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói: “Đó là ta coi thường Du đại hiệp.” Hai người cùng nở nụ cười. Du Lăng Phong nói: “Nhưng từ đó về sau, ngươi đã bị quấn vào phân tranh trong giang hồ, chịu không biết bao nhiêu khổ sở, đại ca vẫn canh cánh trong lòng, không thể tha thứ cho mình. Hơn nữa đại ca còn… lừa gạt ngươi.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Đại ca, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng, sau này khi ta biết ngươi là người trong Tuyết y giáo, thật sự từng hận ngươi, nhưng bây giờ ta thật sự không trách đại ca chút nào cả.” Du Lăng Phong nghe hắn nói như vậy, hai mắt không tự chủ được nóng lên. Nhưng y luôn giỏi khắc chế bản thân, nên cũng không nói lời nào.

Lại đi một lúc, Trầm Tĩnh Chu đột nhiên nói: “Đại ca, ngươi có thích người nào không?” Du Lăng Phong do dự một chút, nói: “Từng có.” Trầm Tĩnh Chu cười khổ nói: “Nếu có một ngày, ngươi phát hiện người mình thích có người khác, ngươi sẽ thế nào?” Du Lăng Phong run lên, nói: “Ta chỉ nguyện hắn sống khoái khoái lạc lạc.” Trầm Tĩnh Chu buồn bã cười, không nói gì. Du Lăng Phong đột nhiên quay đầu, nhìn vào hai mắt Trầm Tĩnh Chu, nói: “Tĩnh Chu, ngươi là người có phúc, đại ca biết, người ngươi thích sẽ cả đời chỉ thích một mình ngươi thôi.” Trầm Tĩnh Chu khẽ lắc đầu, nói: “Đại ca, ngươi không hiểu ý tứ của ta.” Du Lăng Phong nói: “Ngươi như thế nào biết ta không biết?” Trầm Tĩnh Chu lại cười, không nhắc lại.

Hai người yên lặng đi tiếp, đột nhiên Trầm Tĩnh Chu lại hỏi: “Đại ca, người ngươi thích thật ra là người như thế nào? Có thể khiến ngươi như thế?” Du Lăng Phong thở dài, nói: “Hắn là người tốt đẹp nhất mà kiếp này ta từng gặp qua, nếu như ngươi gặp qua hắn, cả đời sẽ không quên được hắn.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “May là ta chưa từng gặp qua người đại ca thích. Tại sao đại ca tại không cùng một chỗ với người kia?” Du Lăng Phong cười cười. Trầm Tĩnh Chu nói xong những lời này, trong lòng cũng không biết tại sao bắt đầu đau đớn.

Du Lăng Phong nói: “Có đôi khi chính ta cũng phân không rõ là ta thích hắn, hay ta ngưỡng mộ hắn, có lẽ chỉ là ngưỡng mộ chưa biết chừng. Nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho hắn biết. Bởi vì hắn có người yêu khác. Hơn nữa hắn là một người cực kỳ chung thủy, hắn chỉ thích một người, trước khi người kia xuất hiện, hắn chưa từng có người khác. Sau khi biết người kia, hắn càng không có. Bây giờ ta đã thông suốt rồi, mặc dù người hắn yêu không phải ta nhưng quả thật ta rất ngưỡng mộ người  đó bởi người có thể làm cho hắn yêu thương nhất định cũng là một người vô cùng tốt đẹp người. Huống hồ sự thật đúng là như thế. Ta biết rằng người kia so với ta càng quan tâm hắn, càng trân trọng hắn.”

Nói xong liếc mắt nhìn Trầm Tĩnh Chu một cái, mỉm cười. Trầm Tĩnh Chu thở dài, nói: “Đại ca, kỳ thật như vậy cũng không phải không có niềm vui, ngươi thích người kia tuy rằng không thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, nhưng trong lòng ngươi, người đó luôn là người tốt đẹp nhất, chung quy so với việc ngươi thích một người nhưng sau đó lại phát hiện hắn tam tâm nhị ý thì vẫn tốt hơn nhiều.” Du Lăng Phong đột nhiên cười nói: “Không biết vì sao trong lòng Tĩnh Chu lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy, cả ngày tự tìm phiền não, đại ca quả thật không nhịn được, đơn giản như vầy, ngươi thích người nào, cùng đại ca nói rõ, đại ca sẽ làm mai cho ngươi.” vừa nói vừa phá lên cười, Trầm Tĩnh Chu thấy hắn cười thật sự cao hứng, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, nhưng nhìn thấy hắn sang sảng, tươi cười như thế, tâm tình không biết vì sao tốt hơn rất nhiều.

Tại một đình viện u tĩnh trong nội cung Tuyết y giáo, Hàn Tinh công cùng Lãnh Nguyệt công ngồi đối diện với nhau, Hàn Tinh cau mày nói: “Ngươi quả thật nói với Trầm công tử như vậy?”

Lãnh Nguyệt nói: “Đúng thế.” Hàn Tinh lắc đầu nói: “Ngươi không sợ giáo chủ trách tội?” Lãnh Nguyệt nói: “Cho dù liều mạng chịu phạt, ta cũng phải nói.” Hàn Tinh nói: “Sao phải khổ vậy?” Lãnh Nguyệt buồn bã cười, nói: “Từ khi ta sinh ra, đã chỉ biết vì giáo chủ mà không tiếc thứ gì, mạng của ta thì tính gì? Đối với Long giáo chủ như thế, đối với Khúc giáo chủ cũng như thế.” Hàn Tinh hỏi: “Hắn tin?” Lãnh Nguyệt nói: “Hắn đương nhiên tin.” Hàn Tinh thở dài, không nói gì.

Lãnh Nguyệt nói: “Những chuyện ta nói cùng Trầm Tĩnh Chu, cũng không tất cả đều lừa gạt hắn. Vô luận như thế nào, lúc đầu giáo chủ cưởng ép hắn hảo là sự thật, việc này trong lòng Trầm Tĩnh Chu đã trở thành một thương tổn nặng nề.” Hàn Tinh cười nói: “Bản lĩnh lớn nhất lớn nhất của ngươi chính là uống Hoàng tửu, suốt ngày uống say như chết, đến giờ già rồi đã hoàn toàn trở nên hồ đồ rồi. May mà đồ đệ Lăng Phong của ngươi cùng ngươi một điểm tương đồng cũng không có. Nói cách khác, chính là hành động của ngươi đã phá hủy cuộc đời một hảo hài tử.” Lãnh Nguyệt ngẩn ra, cả giận nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới Lăng Phong?” Hàn Tinh cười nói: “Là ta nói, Lăng Phong so với lão già hồ đồ như ngươi thì tốt hơn nhiều. Không có nói xấu gì đồ đệ của ngươi đâu, ngươi yên tâm.”

Lời này càng nghe càng thấy chẳng xuôi tai, Lãnh Nguyệt lập tức cười lạnh, nói: “Ngươi gần đây luyện thiên thượng *** *** đại pháp đến đâu rồi? Lúc nào mới cùng lão ca so chiêu đây?” Hàn Tinh sắc mặt không thể biến, nói: “Tỷ thí với ngươi, thật sự là tự hạ mình rồi.” Lãnh Nguyệt giận dữ đứng lên, Hàn Tinh cười nói: “Bình tĩnh đừng nóng. Ta chỉ là muốn nói với ngươi, chuyện của giáo chủ, cũng không phải hoàn toàn giống như ngươi nghĩ. Hắn kỳ thật sớm đã biết ngươi không nói thật.” Lãnh Nguyệt lấy làm kinh hãi, ngay cả giận giữ cũng không biết đã biến đi nơi nào, chậm rãi ngồi xuống, Hàn Tinh thở dài nói: “Giáo chủ muốn ta không nói cho ngươi biết, nhưng ngươi ngoan cố như thế, ta cũng không có biện pháp. Ta nhớ kỹ buổi tối ngày đó, ta có việc đi tới trước phòng giáo chủ, thấy hắn đứng ở trên hành lang, trên quần áo đều là máu, ta lúc ấy bị kinh hách thật lớn, vội vàng hỏi hắn xảy ra chuyện gì, giáo chủ không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói hắn tâm thần đại loạn, tùy thời có thể sẽ ra tay đả thương người, lúc ấy ánh trăng tiến vào, giáo chủ đột nhiên nói, hắn qua không được canh ba. Ta sợ đến mức hồn vía lên mây, nhưng lại không biết làm như thế nào cho phải. Ta nói có biện pháp nào hay không? Giáo chủ vịn bàn nói, biện pháp thì có, nhưng hắn không muốn. Đó chính là cùng Trầm công từ, người đã từng ăn kỳ ngọc cỏ linh chi đồng giường một tháng, sẽ tán công vô kinh vô hiểm, nhưng việc này đối với giáo chủ thật sự là làm hắn vô cùng nan kham, hắn không muốn làm. Hắn nói lịch đại giáo chủ đều là đồng nam cho đến khi qua đời, hắn cũng không phải ngoại lệ. Hắn nói một câu còn chưa xong, lại ho ra một đống máu, ta sợ đến đầu váng mắt hoa, quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn, nhưng giáo chủ bất vi sở động, ta bất đắc dĩ. Đột nhiên ta nghĩ đến một việc, nói, giáo chủ có một chuyện chẳng phải người đã biết sao, khi giáo chủ đời này thiên thọ đã hết thì cần tuyển tân giáo chủ cùng các vị Đường chủ đời sau, theo giáo quy, Nhật Nguyệt Tinh tam công cùng mười hai vị Đường chủ đời này, cũng phải chết theo. Giáo chủ người có thể nhẫn tâm như thế sao? Khi ta nói ra những lời này, thấy toàn thân giáo chủ phát run, hắn nói hắn thần chí đại loạn, nên ngay cả chuyện này cũng đã không nhớ rõ. Lúc ấy trên mặt hắn tràn đầy vẻ thống khổ, hắn vẫn không nói gì, ta cũng quỳ trên mặt đất không đứng dậy, qua nửa canh giờ, hắn rốt cục sai người giúp thay quần áo tắm rửa, ta lúc này mới thả trái tim. Nhưng trong vòng một tháng, tính tình hắn đột ngột thay đổi, không muốn gặp bất cứ ai, thường xuyên một mình đến Tuyền Thạch Hiên. Có lần ta cả gan hỏi hắn sau này sẽ đối đãi với Trầm công tử như thế nào, hắn nói không muốn cùng y có dây mơ rễ má gì cả, sẽ tống y về Trầm viên, nhưng muốn giữ cho cả nhà y lớn nhỏ cả đời bình an, nếu y có chuyện gì, giáo chúng Tuyết y giáo nhất định phải hết lòng tương trợ. Nhưng sao đó không biết vì sao, hắn đối với Trầm công tử tựa hồ…”

Lãnh Nguyệt kinh ngạc nói: “Khó trách trong một tháng đó giáo chủ tính tình vốn luôn luôn ôn hòa lại đột nhiên thay đổi, hạ lệnh cho Lăng Phong trong vòng một tháng giết bảy mười hai người Tây Vực thập phần dũng mãnh, Thiên Sơn mười bảy đạo tặc cũng do Kinh Lôi được lệnh phải giết sạch trong vòng mấy ngày.” Hàn Tinh cười nói: “Đâu chỉ có thế. Khi đó giáo chủ đột nhiên hạ lệnh xóa sạch các đại bang hội của Giang Nam, nói rõ trong vòng ba tháng, bằng mọi cách phải làm cho Âu Dương Khiếu cùng các bang hội Giang Nam thần phục, nếu không hết thảy giết không tha.” Lãnh Nguyệt đột nhiên nghĩ muốn tới một chuyện, nói: “Nhưng sau đó ta đã cố ý đến thỉnh tội với giáo chủ, hắn cũng không nói gì.” Hàn Tinh mỉm cười, nói: “Giáo chủ luôn luôn giữ thể diện cho mấy lão già chúng ta, lúc đầu mỗi ngày ngươi khổ cực khuyên hắn uống máu Trầm công tử, hắn đáp ứng ngươi, bắt Trầm công tử vào Tuyết y cung, nhưng cũng không làm gì. Hắn cũng sớm biết dụng ý của ngươi, nhưng cũng không nói gì, đều là vì muốn giữ gìn thể diện cho ngươi thôi.” Lãnh Nguyệt nghe xong hồi lâu cũng không nói được  lời nào.

Hàn Tinh đột nhiên hỏi: “Ngươi còn không nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi muốn Trầm công tử rời khỏi giáo chủ. Chẳng lẽ ngươi còn đang oán hận Trầm công tử đối với giáo chủ hạ độc?” Lãnh Nguyệt trầm mặc không nói, Hàn Tinh nói: “Chuyện này, giáo chủ cũng thèm để ý, chỉ có ngươi thượng xuyến hạ khiêu*, cùng người điên quả là không có gì khác nhau cả.” Lãnh Nguyệt lửa giận lại nổi lên, Hàn Tinh không đợi lão phát hỏa, nói: “Cuộc đời của ngươi đối với chuyện tình cảm quả thật không biết cách hành xử. Trầm công tử chỉ là một văn nhược thư sinh, nhưng lại gặp phải những khổ cực như vậy, chung quy chúng ta phải xin lỗi y. Lòng dạ ngươi hẹp hòi như vậy, làm người không hề đúng mực, vậy mấy chục năm sống này cũng chỉ vô dụng mà thôi.” Lãnh Nguyệt nghe hắn nói như vậy, nhưng lại không phát hỏa, chỉ nói: “Ta từ nhỏ đến lớn, đã có tính cách như thế này, không cảm thấy bản thân có cái gì không đúng. Hơn nữa ta làm vậy cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này.” Hàn Tinh nói: “Ân, còn có một cái nguyên nhân là ngươi cả đời cô độc, không muốn thấy người khác lưỡng tình tương duyệt.”

Lãnh Nguyệt cả giận nói: “Ngươi cũng biết nguyện vọng lớn nhất của ta là gì mà? Ta hận ngươi trời sinh không phải kẻ câm điếc! Ngươi mỗi lần mở miệng là toàn nói những lời chua ngoa, cay nghiệt, Tuyết y giáo từ trên xuống dưới, trừ tiểu tử Vô Thương kia, có ai không sợ ngươi? Có ai thấy ngươi mà không trốn tránh, e sợ, chỉ lo chạy còn không kịp?” Hàn Tinh hì hì cười, mặc lão kia phát hỏa, Lãnh Nguyệt bạo khiêu* một trận, rốt cục bình tĩnh lại, nói: “Nhưng ngươi còn nhớ Long giáo chủ? Năm đó, lúc hai người chúng ta còn đang là Đường chủ, cùng Long giáo chủ tình cảm như tay chân. Long giáo chủ có một lần cùng ta trường đàm*, nói nếu một người muốn chân chính siêu thoát, nhất định phải rời xa tình kiếp, một chữ tình đả thương người sâu nhất. Cả đời Long giáo chủ chưa từng yêu qua bất kỳ người nào, cho nên cả đời hắn sống vô cùng sung sướng. Ta cũng giống như vậy.”

Hàn Tinh đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, thở dài nói: “Năm đó Long giáo chủ lớn lên đắc ý như vậy, cho dù người nào thấy hắn, đều cả đời khó quên, nhưng một người như thế chỉ làm bạn cùng rượu, làm bạn cùng sách vở, làm bạn cùng võ công. Ngươi cho rằng hắn thật sự sung sướng sao? Cả đời hắn tuân thủ nghiêm ngặt giáo quy, là một giáo chủ thánh khiết  như yêu cầu mà Tuyết y giáo hướng đến, quả thật hắn đã làm được, sau khi hắn lên làm giáo chủ, nửa cuộc đời còn lại ngay cả tay của người khác hắn cũng chưa từng chạm qua. Nhưng có một lần hắn uống rượu, viết lên tường trong phòng vô số chữ, lúc đó ta vô tình thấy được, thật là làm trong lòng run sợ.” Lãnh Nguyệt cũng rùng mình, nói: “Chữ kia viết gì?” Hàn Tinh thở dài nói: “Lật đi lập lại, chỉ có bốn chữ, hành thi tẩu nhục.” sắc mặt Lãnh Nguyệt trở nên tái nhợt vô cùng, nói: “Ta còn tưởng rằng hắn uống nhiều rượu như vậy là bởi bản tính, không nghĩ tới …” Nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói tiếp nữa.

*bạo khiêu: nổi trận lôi đình

*trường đàm: trường: dài, đàm: nói chuyện => nói chuyện dài (aka bà tám):p

*hành thi tẩu nhục: cái xác không hồn

Hàn Tinh mỉm cười, thở dài nói: “Ngươi với ta khi còn sống, sợ rằng đều có rất nhiều bí mật. Năm đó ta yêu một nữ tử, nhưng ta nghĩ bản thân vốn là người trong Tuyết y giáo, năm đó lại vừa được chọn làm đường chủ Thiên Vũ Đường, khắp nơi nghiêm thủ giáo quy. Lúc ấy nàng cầu ta không rời khỏi nàng, nhưng ta nhẫn tâm rời đi. Sau ta lại đi tìm nàng, muốn biết hiện tại nàng ở đâu, mới biết ngày thứ hai sau khi ta đi, nàng đã thắt cổ tự vận. Ba mươi năm nay, mỗi đêm trong mộng ta lại thấy nàng. Không biết đã bao nhiêu lần ta vì khóc trong mộng mà tỉnh dậy, tư vị sống không bằng chết như vậy, ngươi từng hưởng qua sao? Khi đó rõ ràng ta cảm thấy trái tim mình bị đâm đến vỡ vụn, từ đó về sau ta hận nhất kẻ chia uyên rẽ thúy. Ta cũng biết, trong Tuyết y cung, có rất nhiều rất nhiều những thiếu niên nam tử như vậy, cả đời cô đơn, khổ sở.” Lãnh Nguyệt nghe lão nói như vậy, đôi tay rốt cục không nhịn được run rẩy. Hàn Tinh nói: “Ngươi luôn tự cho mình là một người thông minh, chuyện gì cũng biết, kỳ thật vốn có một chuyện ngươi chưa từng biết tới, nhưng lại mượn Hoàng tử cả đời vô tri vô giác, bốn chữ hành thi tẩu nhục của Long giáo chủ, đúng ra nên giành cho ngươi mới phải.” Lãnh Nguyệt từ trong ngực móc ra một hồ lô rượu, uống một ngụm, nhưng tay cầm bầu rượu lại run rẩy cực độ.

Hàn Tinh nói: “Lão ca ta hôm nay đã nói hết lời. Chuyện ngươi cùng Trầm công tử gặp mặt tạm thời cũng không nên đi nói cùng giáo chủ, những chuyện của thiếu niên, cuối cùng nên để chính bọn nó giải quyết, huống chi mặc dù ngươi nói, cũng chỉ cấp giáo chủ tăng phiền não thôi. Hay là lúc này ngươi uống thêm vài hồ lô rượu nữa, mơ thấy mộng đẹp, khẩn cầu trong mộng một vị thần tiên, giúp ngươi giải quyết ổn thỏa chuyện này đi!” Nói xong ha ha cười, đứng dậy ly khai, Lãnh Nguyệt vẫn không nhúc nhích ngồi một chỗ, đột nhiên ngẩng cổ, đem toàn bộ Hoàng tửu trong hồ lô uống hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.