“Vậy cứ như thế, ta cáo từ trước.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười đứng dậy.
Phong Vân Nhất Diệp khẽ gật đầu.
Hắn cũng không có cách nào.
Ở trong thành Xích Vân luận sức ảnh hưởng, vị Phi Tuyết Đế Quân này sợ không thua gì hắn vị thành chủ này! Thậm chí rất nhiều người tu hành chỉ sợ càng muốn theo vị Phi Tuyết Đế Quân này hơn. Không đủ trả giá, đã muốn vị Phi Tuyết Đế Quân này đi liều mạng? Sao có khả năng!
“Hư giới ảo cảnh của ta, đối đãi hồn nguyên sinh mệnh bình thường là có kỳ hiệu, nhưng đối với hồn nguyên tù đồ mà nói, lại là căn bản vô dụng. Đối mặt hồn nguyên tù đồ, ta là có nguy hiểm mất mạng, tự nhiên không thể dễ dàng đáp ứng.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, hồn nguyên tù đồ chính là hồn nguyên sinh mệnh cấp cao, linh hồn quá mạnh, chiêu số hư giới ảo cảnh hoàn toàn vô dụng.
Mà mình bộc phát ra thân thể mạnh nhất, thực lực ở trong mấy chục vị cường giả đứng đầu của Xích Vân thành cũng là đội sổ, hơn nữa thời gian duy trì mới chỉ chén trà nhỏ, quá nguy hiểm!
“Tuy đây chỉ là một khối phân thân của ta, một khi ngã xuống, ở nguyên thế giới quê hương và Giới Tâm đại lục, ta cũng vẫn như cũ vô sự. Nhưng phân thân ngã xuống, cơ duyên của ta sẽ không còn nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng rất quý trọng ngày tháng ở thánh giới này tu hành.
...
Rời khỏi sảnh bên, tới vườn bên ngoài.
Những người tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281701/chuong-1882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.