“Điện hạ, vị này chính là Dĩnh giới thần, biết chuyện ngươi và Độc Dĩnh giới thần, tiệc tẩy trần hôm qua hắn không tiện đến, sáng sớm hôm nay đã tới.” Mạc quân chủ cũng nói, hắn vẫn cho Dĩnh Cổ Lương giới thần mặt mũi.
Thật ra Độc Dĩnh giới thần có thể lăn lộn đắc ý như thế, chỉ cần dựa vào huynh trưởng của nàng.
“Dĩnh Cổ Lương giới thần, lúc ta ở Ân Thạch biệt viện đã từng nghe nói về ngươi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười lạnh nói, “Đều ngồi đi.”
Lập tức hắn cũng đi đến phía sau bàn dài ngồi xuống.
Dĩnh Cổ Lương cũng ngồi xuống, nói ngay: “Ta tới đây, chính là hướng điện hạ ngươi nhận lỗi. Muội muội đó của ta quá dữ tợn, quá ngông cuồng, việc ngày đó ta cũng cẩn thận hỏi rồi, con ta lúc trước quả thực cực quá phận, nhưng nó cũng là bản tôn thần tâm sắp tán loạn, cũng điên rồi. Nay nó càng sớm thần tâm tán loạn mà chết, trách cứ nó cũng không có ý nghĩa, muốn trách cứ... Càng đều trách ta, trách muội muội ta, chưa thể quản tốt con của ta. Lúc nó bắt đầu phát điên nên không cho nó ra khỏi cửa nữa.”
Đông Bá Tuyết Ưng nghe.
Dĩnh Cổ Lương này, cũng coi như giảng đạo lý.
Quả thực, lúc trước Dĩnh tướng quân kia cũng đã tới mức đó, Độc Dĩnh giới thần còn mặc kệ hắn đi ra, không phải đem mạng người khác không coi là mạng sao? Tùy ý giết ai, kẻ chết oan hướng ai khóc?
Lúc trước mình bị bức bách, Độc Dĩnh giới thần ra mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280522/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.