“Nhưng các ngươi thì sao?”
Đông Bá Tuyết Ưng thanh âm trầm thấp, “Các ngươi lại đem Hạ tộc ta coi là heo chó súc vật tàn sát ức vạn, linh hồn cũng cắn nuốt tra tấn, Phong Đông phó sơn chủ chỉ là không dập đầu không cầu xin, các ngươi đem hắn giết chết. Hắn rốt cuộc đã mắc lỗi gì? Hắn chỉ là bảo hộ Hạ tộc ta mà thôi! Dù vậy các ngươi còn không bỏ qua, còn muốn Hạ tộc ta giao ra ba mươi quyển trục Thần cấp, nếu không giao ra, các ngươi còn muốn đem toàn bộ nhân loại trên đại địa thế giới Hạ tộc ta giết hết! Một người cũng không lưu!”
Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng cũng khẽ phát run.
Một đám Siêu Phàm Hạ tộc trong Đinh Cửu chiến thuyền ai cũng đau lòng phẫn nộ, có người nghiến răng cũng sắp vỡ rồi.
“Ngữ khí này của ngươi, ta rất không thích.” Vưu Lan lĩnh chủ nhíu mày nói, “Cho nên, ngươi cũng có thể chết rồi.”
Nói xong hắn lại lần nữa vươn tay phải, cánh tay hắn lại lần nữa tăng vọt.
“Là các ngươi đáng chết!”
Đông Bá Tuyết Ưng gầm nhẹ, trong tay hắn nháy mắt xuất hiện một cây trường thương, cán trường thương giống như đám mây lửa lưu động.
Theo đó ——
Đông Bá Tuyết Ưng biến mất vào hư không, vô tung vô ảnh.
“Hả?” Vưu Lan lĩnh chủ đang muốn công kích nhíu mày, chậm rãi thu hồi cánh tay, “Người đâu rồi?”
“Ồ, người đâu?” Nặc Nặc An và Khố Mông tướng quân cũng đều khẽ biến sắc, đều cẩn thận cảm ứng tra xét.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280235/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.