Thân phận bất đồng, đãi ngộ cũng được đềcao. Ta yên lặng ngồi trên chiếc kiệu nhỏ đi theo phía sau xe ngựa. Ta khẽ vénrèm nhìn xe ngựa cao lớn phía trước, áp lực khiến hô hấp không thông. May mắnlà ta không cần ngồi cùng xe ngựa với Diên Tử. Trong tay ta là mảnh giấy TamThiếu đã lưu lại trước khi rời đi, kỳ thật bọn họ không cần diễn lắm trò nhưvậy. Ta đây nhất định sẽ phối hợp hoàn hảo, thậm chí so với bọn họ còn tích cựchơn.
Thật rõ ràng, phụ thân và bọn họ không thậtlòng với nhau. Đôi bên cùng tính kế, cùng lợi dụng lẫn nhau. Một “đạo cụ” nhưta cũng chỉ là quân tốt qua sông, chỉ có thể tiến về phía trước, không có đườnglui. Ha ha ha, không sao, thế sự vô lường, tiểu tốt cũng có thể bức tử tướngsoái, cứ chờ đi.
Ta có nên biểu hiện tích cực một chútkhông? Không nên, bọn họ đều là những “người thành tinh”, làm không khéo còn bịhoài nghi. Chi bằng cứ tùy cơ ứng biến, ta chỉ cần diễn theo hắn là được. Tatheo bản năng vuốt ve chỉ đao trong tay, vết thương trên cổ tay vẫn chưa cầmmáu.
Xe ngựa phía trước bỗng ngừng lại, chiếckiệu cũng được hạ xuống. Ta nhìn thấy Diên Tử từ trên xe nhảy xuống, trong lòngcăng thẳng và có chút sợ hãi. Ta vội vàng đem chỉ đao giấu sau lưng. Ta khôngsợ hắn phát hiện mà chỉ sợ bản thân không thể khống chế ý định động thủ.
“Thiếu gia, ngài đã trở lại. Trong phủ có kháchđến thăm, đã chờ ngài khá lâu”. Người nói là một nữ nhân dẫn đầu bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390403/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.