Nơi ta ở cuối cùng cũng đã được xác định,từ phòng khách đổi thành phòng bình thường, hoàn toàn trống trải, trừ chiếc giườngcũ kỹ ra thì không còn gì nữa.“Nhạc tiểu thư, thiếu gia phân phó nô tỳsắp xếp nơi này cho ngươi. Bây giờ ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta còn có việc,không quấy rầy ngươi nữa”
Bàn nương nói xong chưa đợi ta mở miệng đãxoay lưng bước đi. Biểu tình lạnh lùng như thế lại khiến ta cảm thấy quenthuộc, đúng là kì quái!
Bốn vách bằng gỗ, trong phòng thậm chíkhông có lấy một tấm rèm. Ngồi xuống giường, ta kinh ngạc phát hiện chăn gốiđều rất mới, thậm chí bên cạnh giường còn có một bộ quần áo cũ đã được giặtsạch, giày vải cũng có, không cần chuẩn bị chu đáo vậy chứ? Ta nhớ lại thờiđiểm mình cùng Đồng Tử nói chuyện, Bàn nương đứng một bên khẽ cau mày, tại sao?
Ta bị cấm bước ra khỏi phòng, mà thật ra tacũng chẳng biết đi đâu, thời gian sau đó ta chỉ cần ngồi tựa vào đầu giường màtrợn mắt ngắm nhìn trần nhà. Ta nhớ lại khoảng thời gian nửa năm náo nhiệt ởquán trọ, bình thường thì đây sẽ lúc ta đang loay hoay dưới lầu đón tiếp kháchvào ra. Một bình trà hai đồng, rượu bốn đồng, ta ngồi nghe thanh âm thô ráp củakhách nhân kể chuyện xưa vô cùng thú vị. Vị khách quen kia vẫn chưa kể xongchuyên ma quỷ ngày hôm qua nha! Đỗ Tử thường sáp tới hỏi này hỏi nọ? Hắc Tử đâurồi? Haizz, hắn đang đếm tiền chuẩn bị đi chợ mua thực phẩm cho ngày hôm sau.Hắn nói đi chợ muộn sẽ có thể mua đồ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390401/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.