Một số ngục nô đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của họ vô cùng kinh ngạc.
Nhím Gai và Thạch Đản là hai thế lực hùng mạnh ở đây, vậy mà lại bị một người trẻ tuổi vô danh thu phục, thật là đáng kinh ngạc.
"Người trẻ tuổi kia là ai mà hung hãn vậy".
"Hắn không biết đã động vào hai băng nhóm khác nhau sao? Thật là to gan quá!"
"Ha ha, thật sự khiến cho chúng ta cảm thấy nhẹ nhõm, đánh đi, đánh mạnh vào".
"Tình hình hiện tại thì tốt đó, nhưng chỉ sợ ngày mai hắn sẽ chết không thấy xác".
...
Dương Ân cũng không đánh chết bọn chúng, dù sao hắn vẫn là người mới, còn có quản ngục nhìn chằm chằm hắn, nếu thật sự giết chết bọn chúng thì kết quả của hắn cũng sẽ không tốt là bao.
Mấy tên ngục nô do hai gã kia mang đến nhìn thấy điều này, tất nhiên phải xông lên bảo vệ bọn chúng trước tiên, lúc này Khỉ Gầy cuối cùng cũng xông ra ngoài.
“Mấy cái tên nhãi nhép này, muốn tới đó thì phải vượt qua ải của ta trước!”, Khỉ Gầy gầm lên, cầm xà beng xông vào bọn ngục nô.
Hắn ta hoàn toàn dựa vào nghĩa khí mà xông lên, chứ chẳng có kỹ thuật đánh đấm gì đặc biệt, nhưng vẫn thắng ở sức lực lớn, đánh ngã được hai ba tên, tuy nhiên cũng không chịu nỗi đám ngục nô đó quá lâu, chẳng bao lâu liền bị thương. Nhìn thấy Khỉ Gầy bị mấy tên ngục nô kia vây đánh, Dương Ân phục hồi lại tinh thần, gầm lên: "Không được đánh huynh đệ của ta!"
Hắn vác xà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vo-than/227725/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.