Đám người của Thạch Đản và Nhím Gai chiến đấu rất quyết liệt. Số người hai bên tương đương nhau, thực lực cũng ngang bằng, nếu không chiến đấu bạt mạng thì rất khó phân thắng bại.
Huống hồ, chỉ có Thạch Đản và Nhím Gai là võ binh sơ cấp còn những kẻ khác đều là ngục nô bình thường, vì thế mà trận đánh chẳng đẹp mắt chút nào.
Khỉ Gầy đứng cạnh Dương Ân thì thầm: “Dương huynh đệ, chúng ta nhân lúc này đi thôi”.
“Đi gì mà đi, có kẻ biểu diễn cho chúng ta xem hài thì cứ xem đi, nếu cảm thấy đánh hay thì thưởng!”, Dương Ân rất hào phóng xua tay nói.
“Huynh đệ à, còn thưởng cái gì mà thưởng, chúng đến gây phiền phức cho chúng ta đấy”,
Khỉ Gầy kéo cánh tay của Dương Ân lo lắng nói.
Dương Ân kéo tay Khỉ Gầy lại nói: “Huynh đã là một võ sĩ rồi, sao có thể sợ chúng chứ. Huynh nhìn kỹ mà xem, nếu chúng đánh nhau với huynh thì huynh đánh thắng được không?”
Khỉ Gầy nghe Dương Ân nói như thế thì tâm trạng lo lắng cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Hắn ta xem chăm chú, sau đó trả lời: “Trừ Thạch Đản và Nhím Gai ra, nếu những người khác đơn độc chiến đấu với ta thì có lẽ là ta mạnh hơn chúng”.
“Đúng thế, võ binh sơ cấp sở hữu một đến bốn thạch lực. Bây giờ huynh có một thạch lực là đã mạnh hơn người bình thường rồi. Nếu huynh sở hữu bốn thạch lực thì một đấm có thể dễ dàng đánh chết bọn chúng mà không cần nói nhiều”, Dương Ân nói. Hắn ngừng một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vo-than/227724/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.