Chương trước
Chương sau
“Gần đây thu hoạch kém hơn, bên trên có chút mất hứng.” Bên trong hầm mỏ, trong một cái phòng, một người thanh niên ăn mặc tây trang tinh tế, trên sống mũi mang một mắt kiếng gọng vàng, ngồi quay lại trước cửa văn phòng làm việc, đối với một tráng hán đang ở trần tập thể hình nói.

“Vậy có thể làm gì đây? Gần đây tiền lời không tốt, hàng cũng không xuất ra được, với hầm mỏ này, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Ta còn phải cho sáu người anh em tiền ăn cơm uống rượu nữa.” Cái tráng hán kia nói, ngữ khí không có gì cung kính, chính là điển hình của loại côn đồ đầu đường xó chợ.

“Bảo ca nếu nói như vậy, đối với bên trên sẽ khó giải quyết đây.” Thanh niên đỡ gọng kính trên mũi, nói: “Bảo ca không nên quên, chỗ hầm mỏ này sở dĩ có thể tiếp tục vận chuyển buôn bán đi nơi khác, là dựa vào cái gì đi.”

“ĐM, dám uy hiếp ta?” Bảo ca bỗng nhiên đập vào bàn phía trước người, quát to như sấm, nói: “Lẽ nào để cho lão tử không quản sống chết của anh em? Mẹ nó, một cái hầm mỏ có thể kiếm bao nhiêu tiền? Các ngươi nghĩ muốn nhiều hơn một phần đều không có khả năng.”

Thanh niên điệu cười nhạt trên mặt không đổi, bình thản nói: “Đừng quên năm đó là ai đưa ngươi vị trí cao này, hắn có thể đưa ngươi lên, cũng có thể đem ngươi kéo xuống, đưa người khác lên, không có năng lực kiếm tiền cho hắn, ngươi liền trở thành vô tác dụng.”

“Đừng nói với ta những lời này, mấy năm nay, ta giúp hắn kiếm bao nhiêu tiền, cũng sớm đủ rồi.” Bảo ca vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Ta mang theo một đám anh em này, đi ở đâu cũng có thể vui sướng hơn chỗ này.”

“Bảo ca muốn rời đi?” Thanh niên lấy ra một tờ khăn tay lau lau mắt, bình thản hỏi.

“Đúng thế, lão tử đi khỏi đây cũng không thiếu nơi khác đón đãi.” Bảo ca đem chân gác lên trên bàn, nói.

“Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ngươi bỏ đi sẽ bị nhận kết cục gì?” Thanh niên lại một lần nữa đem kính mang lên, hỏi.

“Cái gì kết cục?” Bảo ca đứng lên, vẻ mặt cười nhạt, nói: “Lão tử bị hù dọa sợ mất, có cái gì kết cục, lão tử trên trăm người anh em, trên trăm cây súng, mẹ nó ai dám tìm lão tử gây phiền phức, lão tử giết luôn hắn.”

“Như vậy thì thật đáng tiếc.” Thanh niên lắc đầu nói.

Bảo ca vẫn vẻ mặt khinh thường như trước, chỉ có điều, vẻ mặt khinh thường này chính là biểu tình cuối cùng của đời hắn.

Một cây tiểu đao trực tiếp xuyên thủng mi tâm của hắn, làm cho hắn mất mạng tại chỗ, không có một tý chậm trễ nào.

Mà lúc này, thanh niên kia lấy khăn lau lau tay mình, thấp giọng nói: “Nuôi sói không được, vĩnh viễn chỉ có một đường chết.”

“Không sai, sói nuôi không được, vĩnh viễn chỉ còn đường chết, có điều, sói nuôi quen rồi thì sẽ thành chó.” Lúc này, một thanh âm quyến rũ vang lên, Mị Cơ mang trên mặt một tầng lụa đen từ bên cạnh đi tới.

Thanh niên nghe thấy tiếng Mị Cơ, cũng không có gì kinh ngạc, thanh âm bình tĩnh nói: “Làm chó, chí ít còn có thể sống, mà dám làm sói, liền chỉ có một con đường chết, hoặc là sống rất tốt.”

“Chết đáng sợ như vậy sao?” Mị Cơ long mày khẽ nhếch lên, hỏi.

“Đáng sợ.” Thanh niên gật đầu.

“Sao ta không nhìn ra ngươi sợ nhỉ?” Mị Cơ lại hỏi.

“Bởi vì ta sẽ không chết.” Thanh niên đỡ đỡ kính mắt của mình, xoay người nhìn về phía Mị Cơ, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không động thủ với ta, ngươi cũng sẽ không chết.”

“Tự tin như vậy?” Mị Cơ khóe miệng nhếch lên, nhưng trong thanh âm cũng không có gì trào phúng cả.

Thanh niên gật đầu nhưng không có lên tiếng.

Trong lúc nhất thời, trong phòng liền trở nên yên tĩnh, một cái xác chết, hai người sống, tình cảnh có vẻ có chút quái dị.

Sau một lát, Mị Cơ lộ ra bộ dáng tươi cười, nói: “Nghe nói, có một tổ chức, mỗi thành viên trong đó đều phi thường mạnh mẽ, mà thủ lĩnh tổ chức, đã từng là thành viên của Z, ngươi chính là người của tổ chức này sao?”

“Không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Thanh niên lắc đầu, nói: “Ngươi có định động thủ hay không? Nếu như động thủ, cũng nhanh một chút, nếu như không động thủ, ta đây phải đi.”

“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi sao?” Mị Cơ hỏi, ngữ khí bình thản, phảng phất như là đang chào hỏi nhau vậy.

“Thành viên của các ngươi như thế này, đến bao nhiêu đều không thể ngăn ta rời đi, ta vốn là rãnh rỗi không làm gì, ở đây đi chơi một vòng, lại không nghĩ tới có thể đụng phải các ngươi.” Thanh niên lắc đầu, bình thản nói.

Mà Mị Cơ, lại híp hai mắt lại, con ngươi rất nhanh thu nhỏ lại.

Với ngữ khí của người thanh niên này, xem ra người thanh niên này biết bọn họ là ai, mà trên thế giới này người có thể biết bọn họ là ai, tuyệt đối không có nhiều.

“Nếu vậy, có thể chuyển lời giúp ta không?” Sau một lát, Mị Cơ tiếp tục nói.

Thanh niên không nói gì, có điều cũng nhìn về phía Mị Cơ.

Biểu tình quyến rũ trên mặt Mị Cơ biến mất không còn nữa, trở thành bang lãnh biểu tình, nói: “Đã từng có một người, gọi là Lãnh Dạ, sau này hắn chết, hiện tại con gái của hắn lớn lên, sẽ có một ngày báo thù cho hắn.”

Nghe lời này, thanh niên hai mắt híp lại đứng lên, hắn gật đầu, nói: “Ta sẽ giúp ngươi đem lời này chuyển cho hắn.”

Thanh niên xoay người sang chỗ khác, sau một lát không nhúc nhích, hắn lại xoay người lại, mang trên mặt một nụ cười nhạt, nói: “Kẻ thù của hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ lo lắng có người tìm hắn báo thù, hắn rất mạnh, không phải là thứ mà các ngươi có thể lý giải, có lẽ ngươi nên quên những chuyện này đi.”

“Ta sẽ không quên.” Mị Cơ lạnh lùng nói.

Thanh niên không có nói gì nữa, xoay người rời khỏi cửa, tốc độc cực nhanh, làm cho Mị Cơ con ngươi co rụt lại, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.

“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ báo thù cho cha ta.” Câu nói của Mị Cơ lại vang lên lần thứ hai, bang lãnh không gì sánh được, bên trong tràn ngập cảm xúc không thể chờ đợi, nhưng hôm nay nàng còn không có đủ thực lực.

Không bao lâu, Mị Cơ cũng biến mất khỏi phòng, ngân châm trong tay bắt đầu thu lấy sinh mệnh.

Mà lúc mày đây, Hỏa Thương cùng Tiểu Cường cũng thu được tín hiệu của Gia Vệ, trực tiếp công kích tiến vào.

Súng máy trong tay Hỏa Thương phát ra ngọn lửa dài tới nửa thước, đoạt lấy sinh mệnh con người, mà Tiểu Cường càng giống như là một con thú đang phẫn nộ, tay không xé rách thân người, đao mang trên người chưa từng dùng tới.

Mà người trong hầm mỏ, tất cả đều lộn xộn, mặc dù trong tay bọn họ có súng, nhưng đều sợ hãi không biết nổ súng thế nào.

Bọn họ trước đây cũng chỉ là côn đồ mà thôi, trừ ở trong hầm mỏ diễu võ dương oai, ở bên ngoài thì không có, mà súng ngắn, càng không có dùng qua lần nào, chưa gặp qua tình thế như này bao giờ.

Dùng khoảng 10 phút, súng máy trong tay Hỏa Thương liền dừng lại, kẻ địch trong sân hầu như đều đã tiêu diệt sạch sẽ.

Chỉ có điều, Hỏa Thương cũng không có thả lỏng, hắn đem súng máy vào bọc vác trên lưng, lấy ra một thanh tiểu đao dài trên dưới 30cm, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về một cái phương hướng.

Tại cái hướng kia, có tường che kín, mặc dù súng máy của hắn chưa thể đem bức tường kia đục thủng, nhưng làm hắn ngưng trọng như thế, là do phía sau bức tường kia phát ra khí tức.

Chỗ đó, chắc chắn có cường giả ẩn nấp.

Mà lúc này, Tiểu Cường đã rơi vào trạng thái điên cuồng bất chấp tất cả trực tiếp hướng về bức tường kia tiến đến, nhấc chân hướng về bức tường kia đá tới.

Chỉ có điều, Tiểu Cường cũng không có đá sập bức tường kia, mà lại bị phản bật trở lại.

Tiểu Cường bị phản bật trở lại, càng thêm hung mãnh, vượt qua tường, muốn tiêu diệt kẻ địch.

Chỉ cớ điều, Tiểu Cường vừa mới đi vào tường sau đó, liền trực tiếp bay ngược trở ra, tại trên ngực của hắn, có in một vết chân.

Hỏa Thương trên mặt càng thêm ngưng trọng, cường giả có thể dùng một cước đạp bay Tiểu Cường, so với hắn thì mạnh hơn rất nhiều.

Tiểu Cường đi tới căn cứ A cũng đã có thời gian gần một năm, lấy năng lực của Hỏa Thương tự nhiên biết thực lực Tiểu Cường như thế nào, Tiểu Cường không có điên cuồng, thực lực cũng là thuộc top đầu, mà Tiểu Cường điên cuồng lên, thì cho dù là đệ nhất Thập Nhân bảng Lãnh Phong cũng không dám trêu chọc.

Mà hôm nay, người phía sau bức tường, dĩ nhiên dùng một cước đem Tiểu Cường đá bay.

Không bao lâu, một thân ảnh cũng chầm chậm xuất hiện.

Chỉ thấy đây là một thanh niên, mang kính mắt gọng vàng, trên mặt có điệu cười nhàn nhạt, phảng phất như là đi chơi, đi tản bộ vậy.

Hắn cũng không phải cao quá, khoảng hơn 1m75 một tý, mà vóc người thì gầy gò giống như Gia Vệ, khiến cho người ta hoài nghi gió thổi cũng có thể đem hắn đẩy ngã.

Thế nhưng đã có tiền lệ lúc trước, Hỏa Thương xác nhận không thể dựa theo vóc dáng người để nhận xét thực lực, lúc này Hỏa Thương cũng không có vì vậy mà đánh giá thấp người thanh niên này, trái lại càng đối đãi thêm ngưng trọng.

Người thanh niên này, chính là người vừa rồi giết Bảo ca, và cùng nói chuyện với Mị Cơ.

“Haha, một tên điên, một tên tướng tài, ta rất coi trọng ngươi.” Thanh niên nhìn về phía Hỏa Thương, bình thản nói.

“Hình như ngươi biết bọn ta.” Hỏa Thương híp hai mắt, bình tĩnh nói.

“Biết, đại tướng sau này, có thể nào không biết được?” Thanh niên gật đầu nói.

“Nhưng ta không nhận ra ngươi.” Hỏa Thương nói tiếp.

“Một ngày nào đó sẽ biết.” Thanh niên cười cười, nói.

Lúc này, Tiểu Cường từ bên trong gạch vụn đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn nhìn về phía người thanh niên kia, nhưng cũng không có vọng động.

Tiểu Cường lúc này giống như là một người điên, nhưng hắn cũng có thể đoán được, người thanh niên này phi thường mạnh mẽ, bằng không thì hắn sẽ trực tiếp công kích.

“Ngươi cố ý ở chỗ này chờ chúng ta?” Sau một lát, Hỏa Thương lại mở miệng hỏi.

Thanh niên lắc đầu, nói: “Ban đầu là ta muốn chờ các ngươi, nhưng cũng không phải ở chỗ này, có điều ta đối với việc chờ các ngươi không có hứng thú, thì đi vòng vòng tới nơi này.”

Hỏa Thương sắc mặt biến đổi, hỏi: “Bọn Cô Lang đâu?”

“Yên tâm, không chết được.” Thanh niên trực tiếp trả lời, không có gì che dấu.

Có điều lúc này, sắc mặt Hỏa Thương biến đổi, rồi dừng lại ở bang lãnh biểu tình, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Có lẽ bắt ngươi lại, có thể cứu bọn Cô Lang trở về đi.”

Mà lúc này, thanh niên cũng chau mày lại, nhìn Hỏa Thương vài lần, chợt lại cúi đầu lau lau mắt, nói: “Các ngươi không làm được.”

“Không có thử xem làm sao biết làm không được?” Hỏa Thương hừ lạnh một tiếng, tiểu đao trong tay cũng nắm chặt, toàn thân cũng trở nên căng thẳng.

Bên cạnh, Tiểu Cường cũng hơi cong người lên, trong miệng phát ra từng tiếng gầm nhẹ, giống như là mãnh thú bạo phát.

Đối diện cách đó không xa, Thỏ cũng đi lại đây, tay nàng nắm chủy thủ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía thanh niên, cũng vận sức chờ tấn công, biết gặp phải cường địch.

“Có biết không, ta không muốn giết các ngươi, mặc dù là hắn cho ta giết, ta cũng không muốn giết, dù sao, nếu như đổi thành cái kết quả kia, thì chúng ta có thể là anh chị em đấy.” Thanh niên cười cười, giống như là đang trò chuyện việc trong nhà vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.