Thời gian bảy giờ tối đã sắp đến. 
Tiêu Bách Thần vặn vòi nước, lúi húi rửa xe. 
Thỉnh thoảng anh muốn vận động một chút công việc tay chân như thế này, cơ thể cũng sảng khoái hơn rất nhiều. 
Bạch Khởi La cả ngày chỉ ở trên lầu. Kể từ sau việc đó xảy ra trên bãi biển, cô vẫn chưa từng mở lời nói chuyện với anh một lần. 
Đôi lúc, Tiêu Bách Thần vừa xối nước rửa xe, vừa ngước lên phía cửa sổ phòng cô, tâm trạng có chút không vui. 
Cộc...cộc... 
Bạch Khởi La mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Tiêu Bách Thần. 
“Đừng đóng!” 
Tiêu Bách Thần đưa tay giữ chặt cánh cửa đang chuẩn bị khép lại. 
Bạch Khởi La không đuổi anh nữa, xoay lưng bước vào phòng. 
“Chúng ta... Có thể nói chuyện một chút được không?” 
Tiêu Bách Thần gãi gãi đầu hỏi nhỏ. 
Bạch Khởi La hơi nghiêng người, thờ ơ đáp: 
“Giữa chúng ta cũng có chuyện để nói à?” 
Trước thái độ lạnh nhạt này của cô, Tiêu Bách Thần chỉ còn biết cười khổ. 
“Khởi La, tôi đến đây là để xin lỗi em. Nhưng mà, em thử nghĩ mà xem, làm chuyện đó với tôi tốt hơn bị tên kia chiếm đoạt hơn rất nhiều, có phải không?” 
Cơ thể Bạch Khởi La khi nghe đến hai từ “xin lỗi” của anh đã có phần dịu xuống, nhưng ngay khi nghe phải những từ sau đó, tâm trạng cô lại bắt đầu tụt dốc không phanh, các mạch cơ bắt đầu căng cứng. 
“Khốn nạn! Cút đi đồ tồi!” 
Bốp...bốp... 
Bạch Khởi La vung tay đấm mạnh lên mặt Tiêu Bách Thần một cái, trực tiếp đuổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thieu-gia-rua-han/1205083/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.