Chương trước
Chương sau
Vòng thứ nhất kết thúc vào lúc chiều tà với một trăm đệ tử ưu tú, còn trụ vững lại trên lôi đài. Vòng hai sẽ được tổ chức vào ngày mai vì thế các đệ tử sẽ trở về phòng dưỡng thương hoặc tu luyện để chuẩn bị thật tốt.

\_Tại phòng của Nguyệt Băng \_

Nguyệt Băng đi vào phòng liền đóng cửa lại, tuy khuôn mặt không để lộ rõ cảm xúc gì nhưng ánh mắt chứa đầy ôn nhu cùng vui vẻ:

" Chàng còn không mau ra đây".

Nhan Tử Mặc từ trong bóng tối hiện thân, từ phía sau ôm lấy Nguyệt Băng. Hắn gục đầu xuống hõm cổ nàng, tham lam hít lấy hương thơm độc đáo thuộc về Nguyệt Băng:

" Ta rất nhớ nàng".

Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, Nguyệt Băng mẫn cảm co rúm người lại. Vốn định đẩy nam nhân đang làm nũng bên người ra nhưng lại cảm nhận được đối phương mềm yếu như chú cún bị vứt bỏ. Vì thế Nguyệt Băng nhất thời mềm lòng mà quay người lại ôm hắn vào lòng an ủi: " Ta cũng thế"

Ở Nguyệt Băng không nhìn thấy địa phương, Nhan Tử Mặc nở nụ cười của kẻ đạt được ý muốn, tiếp tục nói:

" Nếu vậy chúng ta thành thân đi".

Nguyệt Băng đen mặt, đẩy ra Nhan Tử Mặc. Hóa ra đây mới là mục đích nãy giờ của hắn. Nhan Tử Mặc không sao cả, tiếp tục vô sỉ hỏi:

" Sính lễ đều có thể chất thành núi rồi, nàng còn định không gả? Hay là muốn có bảo bảo trước rồi mới chịu gả? "

Nguyệt Băng cúi thấp đầu xuống một lát sau đó mới ngẩng đầu lên:

" Mặc, chàng thực sự không hiểu lí do tại sao ta không đồng ý thành thân sao? "

Nhan Tử Mặc rõ ràng trầm mặc hơn vừa rồi " Ta biết có điều ta thật sự không thể chờ nữa"

Nhan Tử Mặc đương nhiên biết tại sao Nguyệt Băng lại không đồng ý. Tại vì nàng ấy là Huyết Nguyệt Băng, là cô gái mạnh mẽ kiên cường. Bởi vì Nguyệt Băng không muốn làm chim nhỏ nép vào người hắn, nàng ấy muốn làm người có thể sánh vai cùng hắn đối mặt với tất cả.

Nhưng khoảng cách tu vi cách biệt giữa hắn và nàng thực sự rất lớn. Nhan Tử Mặc không phải không tin tưởng Nguyệt Băng có thể đạt tới độ cao như bản thân hay là không nguyện ý chờ mà là để đạt tới mất rất nhiều thời gian mà bản thân hắn thực sự chờ không được, linh hồn của hắn...

Có đôi khi Nhan Tử Mặc rất muốn Nguyệt Băng có thể bớt một chút cố chấp đi nhưng lại cười cam chịu. Bởi vì hắn biết người hắn yêu là một Nguyệt Băng đầy cố chấp đó.

Nguyệt Băng nhón chân lên hôn Nhan Tử Mặc sau đó ôm lấy hắn:

" Mặc, cho ta thời gian"

Cuối cùng, Nhan Tử Mặc vẫn là bại bởi người con gái mình yêu: " Được, chỉ là đừng quá lâu...". Có như thế hắn mới chờ được. Đương nhiên câu cuối cùng Nhan Tử Mặc không hề nói ra.

" Ta đưa nàng tới một nơi".

" Nơi nào?".

Nhan Tử Mặc nhếch miệng cười: " Nhân gian đẹp nhất"

Nguyệt Băng chỉ cảm thấy không gian nhoáng cái thay đổi. Trong chớp mắt đã tới một biển sao trời mênh mang. Xung quanh là màn đêm dày đặc cùng với vô số tinh tinh điểm điểm lấp lóe như những vì sao. Hiện tại nàng lại đang đứng trên mặt nước lăn tăn.

Nguyệt Băng chớp chớp mắt, nhếch miệng cười khẽ: " Quả thực là nhân gian đẹp nhất"

Nhan Tử Mặc nắm tay Nguyệt Băng bay lên cao, hướng tới tòa tử liên ở giữa trung tâm rồi từ từ đáp xuống. Nguyệt Băng đưa tay lên, từng điểm sáng lượn lờ quay bên cạnh tay nàng.

" Thích sao?"

Nguyệt Băng gật đầu. Nhan Tử Mặc nở nụ cười, trầm thấp nói: " Vậy là tốt rồi. Đây là biển tinh thần của ta, tất cả những thứ diễn sinh ở đây đều là do ý thức của ta tạo nên."

Nguyệt Băng mím môi. Tu vi của Mặc thực sự rất cao. Nàng chưa từng nghe đến tu luyện biển tinh thần không ngờ Mặc không chỉ tu luyện lại còn đạt tới trình độ này. Khoảng cách của nàng và Mặc quá xa. Nàng nhất định phải cố gắng hơn nữa.

Nhận thấy Nguyệt Băng im lặng, Nhan Tử Mặc cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của Nguyệt Băng. Hắn tiến tới ôm lấy nàng an ủi: " Nàng sẽ ngày càng tiến bộ, thậm chí so với ta còn giỏi hơn ".

" Tất nhiên". Nguyệt Băng không sao cả đáp để tránh cho Nhan Tử Mặc lo lắng.

Nhan Tử Mặc đưa tay hướng tới tâm tòa tử liên. Lập tức một bông tử liên được bao bọc bởi quang mang hình cầu bay lên, cuối cùng đáp ở trên tay hắn. Nhan Tử Mặc đưa nó tới trước mặt hai người nói:

" Đây là tử liên tâm. Nàng dùng có thể trồng nó ở biển tinh thần của mình. Với tu vi Luyện khí kỳ thì không thể tu luyện biển tinh thần nhưng có nó thì sẽ khác, nàng có thể bắt đầu tu luyện. "

Nhan Tử Mặc đặt lên trán Nguyệt Băng một cái hôn nhẹ: " Ta thực sự rất muốn ở bên nàng nhưng ta có việc quan trọng cần phải làm. Đợi ta."

Hắn vừa nói xong, thân ảnh hắn cũng hóa thành hư ảnh tinh tinh điểm điểm biến mất, Nguyệt Băng cũng trở lại phòng mình. Nàng nhìn xung quanh, Nhan Tử Mặc đã biến mất từ bao giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.