Sáng hôm sau, Nguyệt Băng từ trong cơn mê tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên là đau. Thứ hai là rất đau. Cả cơ thể như bị xe tải nghiền áp qua một lượt vậy, mệt rã rời đến mức không còn tin đây là thân thể mình. Đáng xấu hổ hơn nữa là có vật đang dần to lên, nóng bỏng ở trong nơi riêng tư.
Gỡ cánh tay đang vòng qua eo mình, Nguyệt Băng hét lớn nhưng hôm qua đã gọi cả đêm, cổ họng vẫn còn đau rát nên lời thoát ra lại như tiếng mèo kêu, nhu mị không chịu được:
\- Nhan Tử Mặc.
Sớm tại Nguyệt Băng tỉnh lại, Nhan Tử Mặc đã tỉnh. Chẳng qua giả bộ ngủ mà thôi. Nhưng nương tử quá mê người, cảm giác khẩn trí kia quả thật khiến hắn sảng muốn chết. Vì thế nhất thời khống chế không được phân thân của mình. Thấy Nguyệt Băng đã nhận ra, Nhan Tử Mặc cũng không nhất thiết giả bộ nữa. Hắn dùng một tay chống đầu nằm nghiêng, tay còn lại giữ chặt eo Nguyệt Băng đẩy về phía mình.
Nguyệt Băng vốn còn đang sinh khí, bị nam nhân như vậy một kéo, chưa kịp nói gì thì cánh môi đã bị lấp kín. Nam nhân hôn như mưa dền gió dữ, bá đạo lại mạnh mẽ, thậm chí nàng còn nếm được vị gỉ sắt trong miệng. Còn bên dưới, vì kéo mạnh nên phân thân hung hăng đỉnh vào sâu bên trong. Nguyệt Băng rất mẫn cảm mà rên rỉ:
\- A...Ưm....
Đáp lại nàng là nam nhân càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238852/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.