Sáng hôm sau, Nguyệt Băng từ trong cơn mê tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên là đau. Thứ hai là rất đau. Cả cơ thể như bị xe tải nghiền áp qua một lượt vậy, mệt rã rời đến mức không còn tin đây là thân thể mình. Đáng xấu hổ hơn nữa là có vật đang dần to lên, nóng bỏng ở trong nơi riêng tư.
Gỡ cánh tay đang vòng qua eo mình, Nguyệt Băng hét lớn nhưng hôm qua đã gọi cả đêm, cổ họng vẫn còn đau rát nên lời thoát ra lại như tiếng mèo kêu, nhu mị không chịu được:
\- Nhan Tử Mặc.
Sớm tại Nguyệt Băng tỉnh lại, Nhan Tử Mặc đã tỉnh. Chẳng qua giả bộ ngủ mà thôi. Nhưng nương tử quá mê người, cảm giác khẩn trí kia quả thật khiến hắn sảng muốn chết. Vì thế nhất thời khống chế không được phân thân của mình. Thấy Nguyệt Băng đã nhận ra, Nhan Tử Mặc cũng không nhất thiết giả bộ nữa. Hắn dùng một tay chống đầu nằm nghiêng, tay còn lại giữ chặt eo Nguyệt Băng đẩy về phía mình.
Nguyệt Băng vốn còn đang sinh khí, bị nam nhân như vậy một kéo, chưa kịp nói gì thì cánh môi đã bị lấp kín. Nam nhân hôn như mưa dền gió dữ, bá đạo lại mạnh mẽ, thậm chí nàng còn nếm được vị gỉ sắt trong miệng. Còn bên dưới, vì kéo mạnh nên phân thân hung hăng đỉnh vào sâu bên trong. Nguyệt Băng rất mẫn cảm mà rên rỉ:
\- A...Ưm....
Đáp lại nàng là nam nhân càng không thương tiếc đỉnh lộng. Cơ thể vừa mới trải qua khai phá cả đêm như nàng làm sao mà chịu được. Nguyệt Băng cố gắng xin dừng nhưng lời thoát ra lại giống như dục cự còn nghênh:
\- Đừng... a... dừng lại... Mặc...
\- Không dừng lại, được thôi. Vi phi nhất định khiến nàng 3 ngày không xuống được giường.
Nhan Tử Mặc cố ý xuyên tạc câu nói của Nguyệt Băng. Dùng sức hung hăng đỉnh vào vùng mẫn cảm của đối phương.
\- Không... Không phải... Chậm một chút...
\- Không được chậm sao, vi phu nhất định nghe theo nương tử.
Nam nhân quả nhiên nói được làm được. Suốt 3 ngày này ngoài ở trên giường ra thì chính là ở trên giường. Ngoài bị yêu thương chà đạp ra thì vẫn là yêu thương chà đạp. Người tu luyện thể chất tốt, Nguyệt Băng lại còn được Nhan Tử Mặc uy Tích cốc đan. Vì thế ngay cả thời gian ăn cũng không cần. Cứ như vậy suốt 3 ngày thừa nhận nam nhân vô độ đòi lấy. Dù ngất bao nhiêu lần đi nữa thì tỉnh lại vẫn thấy nam nhân đang cày cấy. Hơn nữa, chỉ cần nàng tỉnh lại, nam nhân lập tức đổi tư thế mới.
3 ngày này, Nguyệt Băng đã hiểu như nào là sống không còn gì luyến tiếc. Cả cơ thể như tán giá rối gỗ nằm liệt trên giường. Khắp cả người không có miếng thịt nào hoàn hảo cả, chỗ nào cũng tím tím xanh xanh, đầy véo ngân, vết cắn. Bên dưới càng là bị sưng, trầy da. Cũng may nam nhân còn có chút lương tâm, biết bôi thuốc cho nàng tuy nhiên không tránh khỏi một phen ăn đậu hũ. Nguyệt Băng giận mà ngay cả sức mắng chửi cũng không còn nữa. Để mặc nam nhân muốn làm gì thì làm. Ngay cả tắm rửa cũng rơi vào tay nam nhân. Nhan Tử Mặc chiếm hữu dục rất mạnh, mọi việc của Nguyệt Băng đều không cho người khác nhúng tay huống chi là tắm rửa. Khi tắm rửa càng không thiếu một phen dày vò, yêu thương.
\- Nhan Tử Mặc, huynh bao nhiêu tuổi rồi?
\- Chắc là 100 tuổi.
Nguyệt Băng bị sặc rồi. Bây giờ nàng hiểu ánh mắt thương hại của người dân giành cho nàng rồi. Lão nam nhân một khi khai huân, quả không khác gì sư tử bị bỏ đói 3 năm. Thật đáng sợ!!!
1 ngày sau đó, Nguyệt Băng mới có thể xuống giường. Tuy nhiên tư thế đi đường có chút không được tự nhiên. Vừa ra khỏi phòng đã chống lại ánh mắt ái muội của bọn hạ nhân, Nguyệt Băng dứt khoát quay trở về phòng ngồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]