Chương trước
Chương sau
Trời tối...



\- Nguyệt Băng, chuẩn bị xong chưa?




Nhan Tử Mặc gõ gõ cửa phòng Nguyệt Băng. Đêm nay, hắn phải cho tất cả mọi người biết Huyết Nguyệt Băng là nữ nhân của Nhan Tử Mặc này.



\- Gấp gì chứ? Không phải xong rồi sao?



Cửa phòng mở ra, Nhan Tử Mặc ngơ ngẩn.



Đẹp quá!...




Nguyệt Băng mặc trên người y phục tím nhạt thêu ám văn làm nổi bật lên nước da trắng mịn. Phần eo dùng một dải lụa cùng màu thúc lại mô tả sinh động vòng eo con kiến. Chân váy xòe ra tạo cảm giác bay bổng, mơ mộng. Tóc bạch kim được tết gọn phần trên, phần bên dưới để xõa ra phía sau lưng. Khuôn mặt không trang điểm mà vẫn xinh đẹp tuyệt luân. Nổi bật nhất là đôi tử mâu sâu thăm thẳm kia, kiệt ngạo mà lại rất thu hút.




Hắn, quả thật bắt đầu hối hận khi giới thiệu nàng cho mọi người.



Nguyệt Băng từ khi bước ra cũng đã quan sát Nhan Tử Mặc. Chàng hôm nay hình như cố ý chải chuốt vẻ ngoài. Y phục này... Nguyệt Băng nhìn xuống y phục bản thân, này... đây không phải đồ đôi sao?



Nam nhân này, chiếm hữu dục ngày càng mạnh rồi đó.



\- Đi thôi.



Nhan Tử Mặc dắt bàn tay Nguyệt Băng lên cổng thành. Ở dưới đã có vô số người đứng bên dưới. Thấy bọn họ ra thì hò hét sôi nổi. Nhan Tử Mặc ra hiệu để bọn họ bình tĩnh lại.



\- Hôm nay, bản thành chủ muốn giới thiệu với các ngươi một người. Người bên cạnh ta đây, chính là Thành chủ phu nhân tương lai \- Huyết Nguyệt Băng.





Vừa nói xong, trên trời bỗng nhiên xuất hiện vô số pháo hoa nở rộ, đùng đoàng.



\- Cảnh sắc đêm nay, nương tử nhưng có vừa lòng?



\- Vừa lòng.



Nguyệt Băng kiễng mũi chân mình lên, nhắm mắt lại hôn Nhan Tử Mặc. Cũng tại nam nhân này quá cao, mét bảy như nàng mà còn kém hắn cả cái đầu. Tuy không phải lần đầu hôn nhưng Nguyệt Băng vẫn rất ngượng ngùng, cũng phải thôi, đây là trước mắt rất nhiều người mà.



\- Nhưng vi phu không hài lòng.



Lời lẽ từ trong răng môi thoát ra. Với kĩ thuật hôn kém như vậy, mới chỉ chạm sơ sơ bên ngoài thì một con sói đói đã nhịn nhiều năm như hắn sao có thể thỏa mãn chứ. Nhan Tử Mặc dùng tay giữ chặt gáy Nguyệt Băng, tay còn lại ôm eo nàng đề phòng nàng chạy trốn. Sau đó ác liệt, dùng sức mà hôn. Đầu tiên dùng sức cắn mút môi đối phương, sau đó dùng lưỡi tinh tế miêu tả môi hình. Nguyệt Băng cảm giác như môi của mình sắp bị đối phương nuốt mất, cảm giác khó thở liền hơi há mồm ra. Nào ngờ đối thủ quá ranh mãnh, nhân cơ hội đó mà luồn lưỡi vào, công thành đoạt đất, không chút dịu dàng. Ngay cả đầu lưỡi nàng cũng không buông tha, bị trêu trọc quấn quýt không ngừng. Một sợi chỉ bạc theo khóe miệng chảy xuống, dâm mĩ đến không tưởng.




Đám đông ở bên dưới thì như bị kích động, hò hét càng lớn hơn.


Oa, đây chính là một mặt khác của Thành chủ sao?



Cây vạn tuế lâu năm đã bắt đầu nở hoa rồi. Sói đói đã biết vồ mồi.


Liệu con mồi này có còn nguyên vẹn trước nanh vuốt sắc nhọn của sói đói không đây?



Đáp án tất nhiên là không?




Trong nháy mắt, Nguyệt Băng và Nhan Tử Mặc đã xuất hiện trong phòng của Nhan Tử Mặc, vẫn giữ nguyên tư thế hôn môi. Nguyệt Băng đều cảm thấy môi mình nhất định bị trầy da, sưng lên rồi. Vậy mà đối phương vẫn không định dừng lại.



Dùng tay để trước ngực đối phương để đẩy ra, phí rất nhiều sức mới đẩy ra được, sợi chỉ bạc nối giữa hai cánh môi càng quyến rũ. Ánh mắt Nhan Tử Mặc trầm xuống, giọng khàn khàn:



\- Băng Nhi, nương tử...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.