\- Phụ thân, mẫu thân.
Nguyệt Băng vừa vào đến đại sảnh đã thấy mẫu thân hớt hải chạy ra ngoài, theo sau đó là phụ thân. Thấy Nguyệt Băng, Lam Linh Nhi vội chạy tới ôm nàng vào lòng:
\- Băng Nhi, con đi đâu vậy? Hồn thạch của con cứ lúc sáng lúc tối. Ta và phụ thân con rất lo cho con.
Nguyệt Băng vuốt nhẹ sống lưng Lam Linh Nhi, nhẹ giọng an ủi:
\- Con chỉ đang bế quan tu luyện thôi. Hai người không phải lo cho con.
Huyết Phong từ đằng sau bước lên, ôm hai người quan trọng nhất của đời mình vào lòng:
\- Về là tốt rồi.
Huyết Phong đưa ánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Băng. Nguyệt Băng hiểu ý liền nói:
\- Mẫu thân, lâu rồi con không được ăn món ngon người làm.
Thấy nữ nhi bảo bối kêu thèm ăn, Lam Linh Nhi lập tức nói:
\- Được, mẫu thân đi làm liền.
Nói rồi liền đi luôn. Đại sảnh bỗng chốc chỉ còn lại hai cha con Nguyệt Băng.
\- Đến thư phòng nói chuyện đi.
\* Tại thư phòng\*
\- Có phải bọn họ tới tìm con không?
\- Phải. Nhưng phụ thân đừng lo. Đã không sao rồi. Vả lại con nhân họa đắc phúc, bây giờ con đã là thánh sư đỉnh phong.
Huyết Phong bất ngờ. Không ngờ mới hai năm không gặp, nữ nhi của hắn đã tiến quân thần tốc như vậy. Ngay cả người làm cha như hắn cũng lấy làm hổ thẹn. Nó bây giờ, càng lúc càng giống với lời tiên đoán đó, với những gì lão tổ đã nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238832/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.