Hai người Tôn lão và Nguyệt Băng đi được một lúc thì lại ra khỏi đám khí đen nhưng lại tới một vách đá cạnh dung nham nóng rực.
\- Thứ đó ở đây ư?
\- Phải. Nó ở dưới lớp dung nham kia.
\- Haha, cuối cùng cũng tìm thấy. Còn ngươi, đã tới lúc phải chết.
Tôn lão ngửa đầu cười lớn. Chợt quay sang nhìn Nguyệt Băng âm độc. Đồ, đã tìm thấy. Người, cũng nên biến mất rồi.
Hắn vung tay lên, một luồng khí đen bay về phía Nguyệt Băng. Nàng hiểm hiểm né tránh, nheo mắt lại. Động tác của hắn quá nhanh. Nếu không phải nàng phản ứng kịp thời thì bây giờ đã thành một cái xác khô. Nàng quát to một tiếng:
\- Bỉ ngạn nở rộ.
Lập tức từ dưới đất mọc lên vô số Bỉ ngạn hoa. Chúng e thẹn cụp vào. Tôn lão thấy vậy cười ha hả.
\- Lão phu còn tưởng là công phu lợi hại gì. Hừ, trò mèo mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì những bông hoa bỉ ngạn ấy đã nở rộ lên. Bằng mắt thường có thể thấy chúng đang lớn lên, nhanh chóng hợp lại thành một bông hoa khổng lồ bao vây lấy Tôn lão.
Hai mắt Nguyệt Băng lạnh lùng, nói:
\- Hợp.
Bỉ ngạn hoa ngày càng cụp lại, khi bắt đầu thu nhỏ lại thì oành một phát, cánh hoa bay tứ tung. Nguyệt Băng phun ra một búng máu, khuỵu xuống.
Chỉ thấy Tôn lão đầy người là máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238828/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.