Thời gian trôi nhanh không đợi người. Hôm nay đã là ngày cuối cùng Nguyệt Băng ở lại Vân Thiên Tông. Trong những ngày qua, Nguyệt Băng dành hết tất cả thời gian của mình để dạy dỗ đệ tử về những chú ý trong tu luyện, về cách tu luyện sao cho hiệu quả và một số tâm pháp trong Lưu Ly giới chỉ.
Sáng nay, vừa đến phòng học, Nguyệt Băng liền nhận thấy không khí yên lặng bất thường. Đẩy cửa phòng học ra, một vật thể lạ xông đến. Nguyệt Băng phản ứng có điều kiện liền tránh đi. Khi quay người lại nhìn mới nhận ra đây là Hồng Diệp. Hồng Diệp vồ hụt suýt té mặt xuống nhưng do đã được luyện tập nhiều với cột gỗ trên hàn đầm nên nhanh chóng giữ thăng bằng, tránh cho ngã sấp xuống. Quay người ai oán nhìn Nguyệt Băng:
\- Lão sư,...
Bây giờ, Nguyệt Băng mới để ý trong phòng được trang trí rất tỉ mỉ. Có hoa tươi, có tinh thạch, bảo thạch. Tuy không phải loại quý hiếm gì nhưng Nguyệt Băng lại cảm thấy rất đẹp. Với thân phận của đám đệ tử này, làm như vậy cũng đã rất quá sức. Không hiểu sao thấy rất vui. Những công sức bỏ ra trước đây đều không uổng phí.
Nhìn xuống chỗ ngồi của đám đệ tử, tất cả đều ngồi rất ngay ngắn. Trên tay đều cầm một tờ giấy trắng. Thấy Nguyệt Băng nhìn xuống, từ trái sang phải xoay tờ giấy lại ghép thành một câu:
CẢM ƠN LÃO SƯ. LÃO SƯ LÀ XINH ĐẸP, TÀI GIỎI NHẤT!!!
Đột nhiên, Tôn Cừu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238819/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.