Chương trước
Chương sau
Buổi tối.



Trước cửa đấu giá hội ma thú đông vui tấp nập, người qua người lại. Nổi bật trong đám người là đôi tuấn nam mỹ nữ. Nam lạnh lùng khôi ngô, nữ xinh đẹp trầm lặng. Và không ai khác, đó chính là Cố Tử Nhiên và Nguyệt Băng. Hai người họ cơ bản là dạo quanh kinh thành Lương Bắc, dùng bữa xong liền đến đây. Đương nhiên, trong quá trình đó không thể thiếu cái đuôi to đùng là Giai Kỳ.



Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy phía không xa có một thiếu nữ mặc y phục hoa quý nhưng hành động lại lén la lén lút, trốn sau cây cổ thụ. Chuyện này đối với Nguyệt Băng và Cố Tử Nhiên mà nói là không đáng nhắc tới. Hai người họ sớm đã phát hiện ra chẳng qua là không để tâm tới mà thôi. Hai người sóng vai nhau bước vào.


So với bên ngoài tráng lệ đầy màu sắc thì trong đây thiên về ám sắc. Chủ yếu là màu đen và lam. Trên không trung thì treo đầy lồng đựng ma thú. Đủ cả chủng loại. Quả thật là rất đa dạng a.


Nguyệt Băng và Cố Tử Nhiên vừa vào thì đã có người ra tiếp đón. Đó là một nữ nhân xinh đẹp và quyến rũ. Trên mặt luôn nở nụ cười yêu diễm, y phục mặc trên người lại tương đối câu nhân. là chiếc váy xẻ tà. Khi đi lại thường lộ ra đôi chân dài miên man. Nguyệt Băng tinh tường nhận ra ánh mắt nam nhân ở đây hầu như đều dồn hết về đôi chân ấy. Đương nhiên, Cố Tử Nhiên là ngoại lệ. Một *khúc* *băng*
như hắn sao có thể hiểu chuyện phong tình.



Nữ nhân kia che miệng cười duyên một tiếng.



\- Nhị hoàng tử, ngài đại xá tới đây quả là vinh hạnh cho tiểu lâu. Không biết, ngài và vị tiểu thư đây có yêu cầu gì?



Cố Tử Nhiên vẫn trưng khuôn mặt lạnh băng đáp:


\- Không cần để ý tới chúng tôi. Xem như khách nhân bình thường là được.


Nữ nhân kia cũng xem như là hiểu chuyện, gật gật đầu liền đi tiếp đón người khác.


Giai Kỳ vừa vào cửa liền chứng kiến một nữ nhân hở hang tới quyến rũ biểu ca của mình, tức muốn xì khói. Một Nguyệt Băng chưa đủ giờ lại xông ra một tên lẳng lơ. Hừ, đều là tiện nhân. Biểu ca phải là của nàng.



Nhận thấy ánh nhìn nghi hoặc của Nguyệt Băng, Cố Tử Nhiên rất tốt bụng mà giải đáp hộ:



\- Đó là Mị Ảnh, bà chủ của đấu giá hội này. Cũng là một cao thủ giấu mặt của Ma thú đấu giá hội. Làm người rất tuân thủ nguyên tắc. Chỉ cần không động đến bà ta thì bà ta sẽ coi như không có chuyện gì. Nếu động đến thì hậu quả rất nghiêm trọng. Là người thù dai, khó chọc. Cô tốt nhất không nên đắc tội nếu không sẽ rất rắc rối.



Cố Tử Nhiên nói xong chợt phát hiện Nguyệt Băng đang nhìn chằm chằm mình. Vì thế, sửng sốt hỏi:


\- Có chuyện gì sao?



Nguyệt Băng hơi nhếch môi cười.



\- Tử Nhiên, huynh không phát hiện lần này huynh nói rất nhiều với ta sao. Nói như vậy thì ta có thể hiểu rằng huynh đã thực sự coi ta là bằng hữu.



Cố Tử Nhiên chinh lặng. Nghe Nguyệt Băng nhắc nhở hắn mới nhận ra hình như đúng thế thật. Bản thân đã bắt đầu buông lỏng phòng bị đối với nàng ấy. Không biết điều này là tốt hay là xấu đây?


Đúng lúc này, tiếng pháo vang lên, biểu thị đấu giá hội bắt đầu. Nguyệt Băng nhanh chóng tìm vị trí ngồi xuống. Theo sát sau đó là Cố Tử Nhiên. Giai Kỳ cũng chọn vị trí cách đó mấy hàng ghế. Vị trí này không gần cũng không xa, rất thích hợp để theo dõi.



Trên đài bắt đầu giới thiệu một vài ấu thú. Nguyệt Băng không có hứng thú với nó. Nhưng có vẻ những người khác thì lại rất để tâm. Ngồi theo dõi một lúc lâu, cho đến khi đấu giá hội gần kết thúc thì Nguyệt Băng mới vừa mắt một con Hỏa Vân Lang cấp 5.



Nàng dùng 1 viên cao cấp tinh thạch để mua nó. Lần này, Giai Kỳ học được ngồi ngoan. Biết rõ bản thân không có nhiều tiền như Nguyệt Băng, lại sợ bị vố một quả như lần trước nên không dám gây sự.



Lấy được ma thú mình cần, Nguyệt Băng cũng không nán lại. Lập tức liền cùng Cố Tử Nhiên về Vân Thiên Tông. Đi tới chân núi, Nguyệt Băng vẫn nhận thấy Giai Kỳ đi theo, liền quay người lại.



\- Còn định đi theo sao?



Giai Kỳ biết mình bị phát hiện liền không trốn nữa, ngẩng đầu cao ngạo đi tới. Cãi lại:



\- Ai thèm đi theo người? Bổn quận chúa là về Vân Thiên Tông.


Nguyệt Băng khoanh tay trước ngực, cười trêu tức:


\- Bây giờ đã qua giờ giới nghiêm của Vân Thiên Tông. Nếu không phải lão sư hoặc đệ tử được chưởng môn đặc cách hình như đều không thể vào. Tử Nhiên, ta nói có phải không?


Cố Tử Nhiên bên cạnh cũng phụ họa: Ừm.



Nhắc tới giờ giới nghiêm, Giai Kỳ mới nhận ra bản thân vì theo dõi hai người bọn họ nên không để ý. Bây giờ Vân Thiên Tông là không thể vào, chi bằng...



\- Biểu ca, huynh dẫn muội vào đi.


Cố Tử Nhiên không phản ứng, vẫn đứng yên bên cạnh Nguyệt Băng.



Nguyệt Băng đứng một bên xem chuyện vui.




Nhận thấy sẽ không ai để ý đến mình, Giai Kỳ rất khôn khéo để chuyển đề tài cho bản thân bớt xấu hổ. Nàng ta hít sâu một hơi nói:



\- Nếu là biểu ca không tiện, vậy muội về trước đây.


Nói xong liền quay người chạy như đằng sau có ai đang đuổi. Nguyệt Băng và Cố Tử Nhiên cũng ai về phòng nấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.