Chương trước
Chương sau
Nguyệt Băng gõ ngón tay xuống bàn ổn định phòng học.


\- Giới thiệu đã xong, bây giờ chúng ta vào chủ đề chính. Chắc mọi người đều biết bản thân mình sở hữu năng lực nào. Bây giờ ta sẽ phân chia lớp thành hai nhóm. Nhóm thứ nhất là ma pháp sư. Nhóm thứ hai là võ giả. Sắp xếp lại bàn ghế làm hai tổ riêng biệt đi.



Nghe được Nguyệt Băng phân phó, có bài học lần trước, đám đệ tử bên dưới lập tức thực hành công việc. Chẳng mấy chốc mà phòng học đã chia thành hai dãy độc lập. Tôn Cừu chủ động đứng dậy báo cáo:


\- Lão sư, đã chuẩn bị xong.


\- Rất tốt.



Nguyệt Băng đứng dậy từ cái ghế trầm hương, đi đến giữa hai dãy bàn. Tay trái của Nguyệt Băng bùng lên một đốm lửa nhỏ. Nó tinh nghịch vờn quanh ngón tay của nàng. Tay phải của Nguyệt Băng thì hình thành nên một vòng xoáy nhỏ, trông rất muốn xông ra ngoài nhưng vẫn ngoan ngoãn trên tay nàng.



Cả phòng kinh ngạc. Lão sư của bọn họ là thần thánh phương nào vậy. Lúc trước thấy người đồng thời sử dụng hỏa và thủy nguyên tố đã ngạc nhiên lắm rồi. Nhưng vì lúc trước có tin đồn Huyết gia xuất hiện thiên tài thủy hỏa song thuộc tính nên họ còn có cái cớ để giảm sóc. Sao bây giờ lại là võ giả rồi. Vân Thiên Tông để thiên tài như vậy đến để kích thích tinh thần bọn họ à? Vậy thì xin chúc mừng, ngươi đã thắng. Bây giờ trong lòng họ tràn đầy đều là nhiệt huyết.


Tiếng Nguyệt Băng vang lên đánh thức đám đệ tử đang mắt hình ngôi sao sùng bái nhìn mình.



\- Bây giờ thì cho ta xem khả năng khống chế của các ngươi đi.



Hả, khả năng khống chế? Tôn Cừu thử vận dụng thủy linh lực trong cơ thể dồn đến trên tay.


Rào... Một cột nước lao lên trên rồi đổ ập xuống người hắn. Cả quá trình hắn há hốc mồm kinh ngạc. Nhổ ra một ngụm nước, Tôn Cừu hùng hổ trừng mắt nhìn xung quanh:



\- Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người bị ướt bao giờ à?



Đám đệ tử đó vốn đang nhìn chằm chằm hắn liền quay người lại ngồi ngay ngắn như thường nhưng bờ vai thì run run.


Nguyệt Băng bình phẩm:



\- Quá kém.



Tôn Cừu: ...



Hắn cảm thấy trái tim mình vừa rồi đã bị vỡ thành trăm mảnh. Lão sư, thành thật quá không tốt chút nào!!!




Nguyệt Băng đưa ánh mắt sang phía Hồng Diệp. Cả cánh tay nàng ấy đều bị dây leo quấn lấy. Cử động cũng khó khăn. Nguyệt Băng đỡ trán. Đang định giúp một tay thì ầm một tiếng.



Nàng quay người sang bên phải xem tình huống. Hóa ra là Tiểu Tuấn vừa làm gãy bàn. Xem ra là dùng sức quá đà. Lại nhìn những người khác trong phòng, không phải bản thân bị hại thì là bàn ghế, cửa sổ sụp.



Trong phòng họp liên tục vang lên tiếng ầm ầm. Có lúc lại có mùi vị đốt cháy của tóc kèm theo tiếng cãi nhau:



\- A Hưng, ngươi dám đốt tóc của lão tử.


\- Kiều Kiều, cô làm hỏng bàn của ta rồi.



\- ...



Trưởng lão dẫn Nguyệt Băng đến Tân Thiên phong đúng lúc này đi ngang qua. Vuốt vuốt chòm râu:


\- Haiz, tuổi trẻ thật tốt. Tràn đầy nhiệt huyết và manh động.



* Tiểu kịch trường *



\- Nguyệt Băng: Quá kém.



\- Tiểu Manh: Không phải bọn họ kém mà là tỷ quá yêu nghiệt. Hơn nữa, bọn chúng chỉ là đệ tử ngoại môn, tỷ hy vọng từng người đều là tuyệt thế thiên tài à?


\- Nguyệt Băng [ vuốt tóc sang một bên] : Quả nhiên vẫn là ta quá giỏi.


\- Tiểu Manh: Coi như ta chưa nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.