Chương trước
Chương sau
Vượt qua ranh giới hai nước, Nguyệt Băng thẳng tiến đến kinh thành của Lương Bắc.



Lương Bắc vốn là nước nổi tiếng với nhiều người tài, người dân trung thực. Quả nhiên là vậy. Trên đường Nguyệt Băng tới kinh thành, nếu không kể đến một vài tên lưu manh không có mắt trêu trọc nàng ra thì những người dân ở đây đều rất hiếu khách, nhiệt tình.



Kinh thành...



Nguyệt Băng vào kinh mới nhận ra có rất nhiều người giống nàng cũng từ nơi khác đến. Bởi vì dung mạo xuất chúng nên Nguyệt Băng thu hút được rất nhiều ánh nhìn. Nếu Nhan Tử Mặc ở đây chắc chắn sẽ mùi dấm chua nồng nặc. Đáng tiếc hắn không có ở đây.



Theo chỉ dẫn của một người qua đường, Nguyệt Băng tìm tới khách điếm tốt nhất kinh thành Vân Khê. Vừa bước vào cửa, Nguyệt Băng đã nhận ra bên trong cũng có rất nhiều người từ nơi khác đến. Có người cầm tay nải, có người cầm kiếm theo. Họ ngồi trên bàn uống rượu.



Nàng đi đến chỗ chưởng quầy, gõ gõ bàn đánh thức lão chưởng quầy ngủ say. Tiểu nhị bên cạnh vội vàng lay lay lão dậy.



\- Chưởng quầy, có khách nhân đến.


Lão chưởng quầy vẫn mơ màng chưa tỉnh:


\- Hả, ngươi nói cái gì?



Cạch... một tiếng, Nguyệt Băng đặt một viên tinh thạch cao cấp lên mặt bàn. Lão chưởng quầy lấy tốc độ ánh sáng bừng tỉnh, cười hớn hở chào đón:



\- Khách nhân, người muốn thuê phòng hay là dùng bữa?



\- Cả hai. Cho ta một phòng thượng hạng.



Chưởng quầy lại bắt đầu ba hoa chích chòe :


\- Khách nhân đến thật đúng lúc. Sắp đến ngày tuyển đệ tử của Vân Thiên Tông nên rất đông khách. Khách điếm chúng tôi chỉ còn đúng một phòng thượng hạng này thôi.



Nghe thế Nguyệt Băng mới nhớ ra chuyện nàng nghe được tại A thành. Lão chưởng quầy đang định bảo tiểu nhị dẫn Nguyệt Băng lên thì ngoài cửa vào một đám người. Dẫn đầu vẫn là người mà Nguyệt Băng quen đâu.



Giai Kỳ quận chúa vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyệt Băng. Cảm thấy rất là quen mặt. Mái tóc bạch kim đó rất giống nữ nhân kiêu ngạo đêm đó. Nhất định là nàng ta.



\- Phòng này bổn quận chúa muốn. Nàng ta trả bao nhiêu, ta trả gấp đôi.



Giai Kỳ là nữ nhi của Lăng vương. Đương nhiên là ở tại đất phong. Lần này vì tham gia tuyển đệ tử của Vân Thiên Tông nên nàng ta mới đặc biệt tới kinh thành. Hơn nữa để tiện đi lại nên không vào cung mới đến đây thuê phòng.




Chưởng quầy không biết phải làm sao. Bọn họ làm kinh doanh, uy tín rất quan trọng nhưng quận chúa lại không dễ đắc tội.



Nguyệt Băng cười cười, lấy trong không gian 5 viên thượng phẩm tinh thạch đẩy tới trước mặt chưởng quầy:



\- Ồ, trả gấp đôi hả? Vậy mời quận chúa lấy ra 10 viên thượng phẩm tinh thạch và 2 viên tinh thạch cao cấp.



Giai Kỳ á khẩu. Bảo nàng lấy thứ tốt như thế ra để thuê một căn phòng là không thể nào? Hơn nữa nàng cũng làm gì có thượng phẩm tinh thạch? Nhưng bây giờ không lấy được đồ ra khác gì đang đánh vào mặt quận chúa như nàng.



Rồi hôm sau sẽ là một đống lời đồn Giai Kỳ quận chúa nghèo hơn dân thường? Hay Giai Kỳ quận chúa ỷ thế hiếp người bị bẽ mặt...



Không thể được. Phải nghĩ ra cách gì đó. Giai Kỳ cố gắng cãi lại:


\- Vừa rồi rõ ràng ban đầu ngươi chỉ đưa một viên tinh thạch cao cấp.



Nguyệt Băng hài hước nói:


\- Đó là tiền cơm của ta.



\- Ngươi, ngươi...



Giai Kỳ tức muốn điên lên. Nàng ta bắt đầu cảm giác được ánh nhìn của mọi người đối với ả thay đổi. Vì thế nổi giận đùng đùng ra khỏi Vân Khê khách điếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.