Chương trước
Chương sau
Nguyệt Băng và Nhan Tử Mặc như những cặp tình nhân khác cùng nhau dạo phố, mua đồ. Đến tối thì lại uống rượu thưởng trăng. Cuộc sống trôi qua quá đỗi bình dị như những đôi phu thê bình thường.


Mỗi sáng thức dậy, Nguyệt Băng đều được Nhan Tử Mặc hầu hạ. Hắn dành hết tất cả mọi việc. Từ việc gọi Nguyệt Băng thức dậy mỗi sáng sớm, chải tóc cho nàng rồi chuẩn bị đồ ăn. Nguyệt Băng chỉ việc hưởng thụ, thỉnh thoảng lại lấy thịt đền, thưởng cho hắn vài cái hôn.



Bình dị đến mức Nguyệt Băng quên mất Nhan Tử Mặc không phải người ở đại lục này. Hắn, cần phải rời đi.



Tối hôm đó, Nhan Tử Mặc ôm thật chặt Nguyệt Băng vào trong lòng. Tì cằm lên đầu nàng:



\- Nương tử, vi phu đi rồi, nàng không được trêu hoa ghẹo nguyệt.


\- Không được tìm thêm tình địch cho ta.



\- Không được thân mật với ai khác.


\- Tốt nhất là đừng để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp này.



\- Nhất định phải nhớ đến vi phu.



Nhan Tử Mặc lảm nhảm liên tục. Nói xong còn sờ viên đậu đỏ trên tay Nguyệt Băng:


\- Tiểu đậu đỏ, nhất định phải trông chừng mẫu thân của con cho kĩ.


Nguyệt Băng giở khóc giở cười nhìn nam nhân trẻ con bên cạnh mình. Nhưng nàng hiểu được sự lo âu của hắn. Khó được một lần Nguyệt Băng hùa theo Nhan Tử Mặc nói đùa:



\- Được rồi, mẫu thân của Tiểu đậu đỏ sẽ không tìm ai khác ngoài phụ thân của Tiểu đậu đỏ. Giờ chàng yên tâm chưa?



Ánh mắt Nhan Tử Mặc lóe lóe. Nguyệt Băng dường như cảm thấy bản thân bị tính kế.


\- Nói miệng không tính, chi bằng chúng ta đóng dấu đi.



Không để Nguyệt Băng trả lời, Nhan Tử Mặc liền hôn xuống. Môi Nguyệt Băng rất mềm, rất ngọt khiến Tử Mặc yêu thích không thôi. Đáng tiếc nàng ấy ngoài lần trước chủ động ra thì không còn nữa. Chỉ đành để Tử Mặc ra tay. Hắn hôn rất kịch liệt. Một cái không đủ còn muốn hôn nhiều cái. Kết quả môi của Nguyệt Băng có chút sưng lên. Nguyệt Băng đẩy nam nhân còn muốn hôn mình ra.



\- Môi ta bị chàng làm cho sưng rồi đó.



Nguyệt Băng không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu gợi cảm trong mắt Nhan Tử Mặc. Đôi mắt ướt át lóe lên sự kiều diễm. Hai má hồng hồng và đôi môi vi sưng. Bộ dáng bị khi dễ này rõ ràng chỉ khiến nam nhân muốn phạm tội. Giọng của Nhan Tử Mặc có chút ám trầm:



\- Như vậy mới tốt. Ai cũng biết nàng là của ta.



Nguyệt Băng đùa dai hỏi:



\- Nếu lỡ như họ đập chậu cướp hoa thì sao?


\- Thế thì họ cũng chẳng còn mạng để mà thưởng hoa.



Nhan Tử Mặc bá đạo trả lời. Nguyệt Băng phát hiện nam nhân này ngày càng đi xa với hai từ yêu nghiệt và đến gần hơn với bốn chữ " Bá đạo tổng tài " . Nhưng tại sao nàng lại cam thấy đáng yêu thế nhỉ?




Sáng hôm sau, khi Nguyệt Băng thức dậy thì Nhan Tử Mặc đã rời đi. Hắn không muốn nàng thấy bộ dáng mình biến mất. Vì chỉ là hình chiếu nên khi rời khỏi, cơ thể hắn sẽ biến thành các đốm sáng tan biến vào thiên địa. Hình ảnh này thật sự không tốt chút nào.



Nguyệt Băng rời khỏi khách điếm, sau khi lấy được giấy thông hành liền lên đường tới Lương Bắc quốc. Mạc Lâm đã không còn nơi để rèn luyện. Nàng cần đến nhiều nơi hơn để học hỏi. Mà Lương Bắc là một lựa chọn không tồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.