Nghe Á Dục Cổ Lệ nói thế, Nguyệt Băng lấy thủy linh châu đưa ra trước mặt. Á Dục Cổ Lệ liền dùng sóng tinh thần tác dụng lên nó. Một vòng hào quang màu xanh phát sáng ra từ thủy linh châu. Trên thân thủy linh châu bắt đầu xuất hiện các ám văn. Không, phải nói là bản đồ. Nhưng nó rất loằng ngoằng và phức tạp. Thấy Nguyệt Băng nhìn chằm chằm thủy linh châu nghiền ngẫm, Á Dục Cổ Lệ nói:
\- Đừng để tâm đến nó. Bản đồ đã được khắc thẳng vào sóng tinh thần của ta. Nó là chìa khóa để mở cánh cửa tới Thánh địa mà thôi.
Biết được điều đó, Nguyệt Băng thu thủy linh châu vào trong áo. Hai người bắt đầu dưới sự dẫn đường của Á Dục Cổ Lệ đi tới Thánh địa. Á Dục Cổ Lệ cứ đi thẳng về phía Nam. Đi không biết bao nhiêu lâu, Nguyệt Băng đột nhiên để ý rằng ánh sáng dưới đại dương này càng ngày càng tối. Nếu không có ánh sáng phát ra từ thủy linh châu thì có lẽ đã là một mảnh tối đen như mực. Cứ tiếp tục đi về phía trước cho tới khi ánh sáng của đại dương một lần nữa xuất hiện.
Nguyệt Băng đánh giá xung quanh. Đây là một nơi tràn đầy những viên lam pha lê. Chúng nó tạo thành một cánh cửa vững chắc cho lối đi đằng sau. Nhìn thấy pha lê, theo bản năng Nguyệt Băng nghĩ tới con hồ ly tham ăn Tiểu Ly. Nếu nó thấy cái này chắc là đã ôm chặt cánh cửa không bỏ. Đáng tiếc, tấm lam pha lê to như vậy lại còn gắn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238753/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.