Nàng ta cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Được một lúc, nàng ta ngẩng đầu, cười nhạt:
\- Được, muốn hỏi gì thì hỏi.
Môi Nguyệt Băng nhếch lên một độ cong. Kết quả này nàng đã sớm đoán được. Nàng ta đã bị nhốt ở đây rồi, kể hay không kể đều như nhau. Huống chi, nàng ta chắc chắn vẫn mong rằng có người sẽ đem chân tướng nói ra.
\- Ta có 3 chuyện muốn hỏi. Thứ nhất, tại sao ta có thể giao tiếp với cô?Thứ hai, Á Dục Cổ Lệ có quan hệ như thế nào với Á Dục Khả Nhân? Thứ ba, cô là ai và tại sao lại bị nhốt ở đây?
Nghe những vấn đề mà Nguyệt Băng hỏi, nàng ta cũng không ngạc nhiên mà bình tĩnh đáp trả:
\- Thứ nhất, ngươi có ma tinh của ta, đương nhiên là kết nối trực tiếp với sóng tinh thần của ta vì thế nên ngươi có thể hiểu được những gì ta nói. Thứ hai, Á Dục Cổ Lệ và Á Dục Khả Nhân là biểu tỷ biểu muội của nhau. Thứ ba, ta là Á Dục Cổ Lệ - công chúa của Giao Nhân quốc. Nói ra thì thật khó tin nhưng Á Dục Khả Nhân và cha của ả đã bày mưu giết chết phụ vương ta. Còn ta, bởi vì còn có giá trị lợi dụng nên bị nhốt tại đây.
Khi nghe xong đáp án, Nguyệt Băng trầm ngâm. Chuyện mà nàng ta nói có quá nhiều điểm nghi vấn.
\- Cô nói mình là Á Dục Cổ Lệ nhưng tại Giao Nhân quốc ta đã gặp công chúa Giao Nhân quốc Á Dục Cổ Lệ và quốc vương. Điều này giải thích như thế nào?
\- Cha của Á Dục Khả Nhân là đệ đệ song sinh của phụ vương, giả danh đương nhiên rất dễ dàng. Còn Á Dục Khả Nhân dùng Song Diện Kính - pháp bảo của Giao Nhân quốc đương đương nhiên cũng không bị phát hiện. Nếu ngươi đã biết hết mọi chuyện xin hãy giúp ta.
\- Cứ cho là những gì cô nói là đúng. Nhưng ta có trách nhiệm gì mà cứu cô?
Á Dục Cổ Lệ vẻ mặt sửng sốt. Phải rồi, chỉ là một người xa lạ. Cô có quyền gì mà đòi người khác cứu. Không phải là đang lo chuyện bao đồng, rước họa vào thân sao? Một lần nữa, Á Dục Cổ Lệ gục đầu xuống. Ánh mắt ánh lên chút hy vọng lần nữa bị dập tắt. Đúng lúc này, giọng Nguyệt Băng vang lên:
\- Ta có thể giúp cô. Nhưng cô phải tìm giúp ta một nơi ở dưới đáy Vô Tận chi hải này.
Nguyệt Băng không phải người hay lo chuyện thiên hạ. Nếu không phải vì tìm kiếm thân thể của nàng ấy, Nguyệt Băng đã rời đi từ lúc mới gặp Á Dục Cổ Lệ. Bởi vì phát hiện có thể giao tiếp với nàng ta nên ngay từ đầu, Nguyệt Băng đã nghĩ ra giao dịch này. Có qua có lại như vậy là tốt nhất. Sẽ không có ai phải mắc nợ nhau.
Á Dục Cổ Lệ lập tức đồng ý. Chỉ cần có thể thoát khỏi đây, đem chân tướng nói ra thì dù phải trả giá đắt đến mấy nàng ta cũng bằng lòng. Huống chi chỉ là tìm một chỗ tại đáy biển Vô Tận - nơi mà không thể quen thuộc hơn được nữa. Á Dục Cổ Lệ hơi kích động hỏi:
\- Là nơi nào ?
\- Nơi có hồng san hô bao bọc tạo thành một vỏ bọc cứng rắn. Tiếng đàn réo rắt vang lên bởi những chú cá tinh nghịch. Và lớp vỏ ngọc trai màu hồng xinh đẹp.
Nguyệt Băng trần thuật lại những gì mà nàng ấy nói. Á Dục Cổ Lệ nghe xong thì cẩn thận ngẫm nghĩ. Tại Vô Tận chi hải này, lam san hô là chủ yếu. Hồng san hô thì lại rất ít. Huống chi đây lại là bao bọc tạo thành một vỏ bọc cứng rắn. Như vậy tức là có rất nhiều hồng san hô lớn. Tiếng đàn réo rắt lại nghĩa là gì? Vỏ ngọc trai màu hồng thì lại càng chưa từng thấy qua. Hội tụ cả ba yếu tố này thì lại càng khó khăn. Tất cả những nơi ở dưới đáy biển Vô Tận này ngoại trừ Đáy biển đen và thánh địa ra thì nàng đều đã đi qua nhưng không có nơi nào như thế? Chẳng lẽ, nơi đó nằm ở một trong hai nơi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]