Lang thang giữa đáy biển Vô Tận một tháng, Nguyệt Băng vẫn không tài nào tìm được nơi nàng ấy ngủ say. Nhìn những chú cá bơi qua bơi lại mà lòng nàng cảm thấy bình thản đến kì lạ. Không sốt ruột, không lo lắng. Trái lại, Nguyệt Băng rất ung dung tự tại. Thay vì nói nàng đang tìm người chi bằng nói đang du ngoạn dưới biển.
Nguyệt Băng không gấp gáp đi tìm mà đi chầm chậm. Vừa tìm người lại vừa ngắm cảnh. Khung cảnh dưới đáy biển Vô Tận này rất đẹp. Nơi nơi đều có san hô, bảo thạch phát sáng lung linh. Những con cá tinh nghịch và những viên ngọc trai sáng lấp lánh.
Nguyệt Băng từng nghĩ nếu như giao tiếp được với những loài sinh vật biển thì việc tìm kiếm của nàng sẽ dễ hơn rất nhiều.
Đi lung tung không có mục đích, không biết từ khi nào, Nguyệt Băng đã đến một nơi âm u chẳng khác nào Đáy biển đen. Đi sâu vào trong Nguyệt Băng phát hiện đây là một toà nhà giam, giam giữ các giao nhân. Thông qua ánh sáng lờ mờ phát ra từ những viên minh châu, Nguyệt Băng nhận ra nơi đây không chỉ giam giữ hắc giao nhân mà còn có lam giao nhân. Về hắc giao nhân thì Nguyệt Băng còn hiểu nhưng lam giao nhân lại là chủng tộc cao quý nhất, tại sao lại bị nhốt?
Men theo từng phòng giam, Nguyệt Băng đi tới căn phòng cuối cùng. Trong đó giam cầm một lam giao nhân. Là nữ. Nàng ta gục mặt xuống, mái tóc lam xinh đẹp ủ rũ che khuất cả khuôn mặt.
Như có thể cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238744/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.