Rượu vừa vào miệng, một cảm giác cay xè lan tràn ở đầu lưỡi. Uống được hai ly Nguyệt Băng bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Nàng cảm thấy rất kì lạ. Tửu lượng của nàng cao, uống một vò rượu còn chưa say tại sao mới uống có hai ly đã chóng mặt. Nhất định phải có lý do nào đó.
Đầu óc bắt đầu không nhanh nhạy, mắt bắt đầu nhòe đi. Chỉ thấy Á Dục Cổ Lệ bên cạnh nàng cười tươi rói. Giơ ba ngón tay ra rồi là hai ngón, một ngón... Nguyệt Băng gục xuống bàn.
Tỉnh dậy, Nguyệt Băng phát hiện bản thân mất hết sức lực. Cả cơ thể mềm nhũn nằm trong một cái lồng được làm bằng tảo và rong biển rất chắc chắn. Đối diện nàng là Á Dục Cổ Lệ và quốc vương. Trên mặt họ đều là vẻ độc ác. Không còn chút gì liên quan đến hai chữ hiền lành.
- Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?
Quốc vương phá lên cười lớn. Nguyệt Băng suy yếu gian nan hỏi:
- Tại sao? Từ lúc nào ?
Chỉ nói vài chữ mà Nguyệt Băng đã dùng hết nửa thân khí lực. Tuy nhiên, quốc vương vẫn hiểu được ý của nàng. Hắn oán độc nói:
- Tại sao à ? Ta cũng muốn hỏi các ngươi tại sao phải đuôi tận giết tuyệt giao nhân nhất tộc bọn ta. Các người ham vinh hoa phú quý, tham bảo vật trên cơ thể bọn ta cho nên ngươi như là xứng đáng. Năm đó, nếu không phải ta tin nhân loại các ngươi thì thê tử của ta đâu có phải chết oan, ta cũng đâu bị hành hạ thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238738/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.