Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi đại điện, hai người Nguyệt Băng và Huyết Liên thong thả đi về tiểu viện. Đi được vài bước, Huyết Liên quay qua hào hứng hỏi :

- Đi ăn vài xiên thịt nướng chứ?

Nguyệt Băng đáp lời :

- Thêm cả Bạch Ngọc Quỳnh Tương của Hắc Tửu .

- Đi luôn.

Hai người lập tức chuyển hướng xuống chân núi. Có Băng thanh điểu thánh thú ở đây, Nguyệt Băng cũng lười gọi linh điểu tới. Thế là cả hai người cưỡi Băng thanh điểu phi thẳng tới trong thành.

Băng thanh điểu có vẻ ngây ngốc trong không gian lâu lắm nên vừa ra đã ríu rít không ngừng:

- Chủ nhân, chủ nhân , Tiểu Lan rất nhớ người.

Nó dùng cái đầu to lớn của nó dụi dụi vào lòng Huyết Liên làm nũng. Khi quay ra thấy Nguyệt Băng liền lập tức đứng thẳng người. Trước mặt người khác, không thể mất uy danh của thánh thú.

- Chủ nhân, đó là ai vậy ?

Huyết Liên vuốt vuốt đầu nó.

- Đó là tỉ tỉ của ta , Huyết Nguyệt Băng.

- Tỉ tỉ? Người ta còn tưởng chủ nhân chỉ có một ca ca đâu ?

Cái này cũng không trách được Băng thanh điểu, khi vừa tới An thành, nó đã bị đá trở lại không gian. Sau đó Nguyệt Băng mới khôi phục dung mạo bình thường. Từ lúc đó đến giờ, nàng còn chưa gặp lại nó. Mà nàng không nói thì Huyết Liên cũng không nói. Cho nên bây giờ, nó còn không biết Huyết Vô Song và Huyết Nguyệt Băng thực chất là một người.

- Tiểu Lan , không nhận ra ta sao ?

Khuôn mặt Nguyệt Băng biến ảo không ngừng. Lúc là Vô Song, lúc là Nguyệt Băng. Băng thanh điểu nhìn mà hoa hết cả mắt.

Nhất định là phương thức mở mắt của nó không đúng. Nếu không tại sao lại thấy một người có hai khuôn mặt thế này. Nhắm mắt rồi lại mở mắt, còn dụi dụi thêm mấy cái, nhưng kết quả chẳng thay đổi. Trước mặt nó lúc là Vô Song ca, lúc lại là Nguyệt Băng tỉ .

- Không cần dụi nữa , Vô Song và Nguyệt Băng là cùng một người.

Huyết Liên cốc nhẹ vào đầu Băng thanh điểu. Nhìn vẻ mặt mộng bức của nó, không hiểu sao nàng thấy rất đáng yêu.

Cả quá trình từ lúc chở Nguyệt Băng và Huyết Liên tới trong thành, Băng thanh điểu đều trong trạng thái mơ màng. Ta là ai? Ta đang ở đâu? Đến nơi thì nó lập tức chui vài không gian. Ta cần có thời gian lẳng lặng để tiếp thu sự thật này.

Nguyệt Băng và Huyết Liên tới Hắc Tửu mua hai vò Bạch Ngọc Quỳnh Tương . Loại rượu này khắp Mạc Lâm chỉ có vài ba chỗ bán. Bình thường đều rất ít được uống. Nguyệt Băng dùng hai vạn kim tệ mới mua được hai vò. Xách hũ rượu trong tay, hai người tìm một quán để ngồi xuống.

- Lão bản, cho chúng ta hai mươi xiên thịt nướng.

Thịt được mang lên, Nguyệt Băng và Huyết Liên mỗi người tay cầm xiên thịt, tay cầm vò rượu uống. Bạch Ngọc Quỳnh Tương quả không hổ danh là hảo tửu. Vừa vào miệng đã có vị thanh mát ngọt nhẹ chứ không cay xè như những rượu bình thường khác. Nhưng rượu chung quy vẫn là rượu. Huyết Liên uống vài ba chén đã bắt đầu say. Ai bảo tửu lượng kém lại còn thích uống rượu. Vẻ mặt Huyết Liên đỏ bừng, nấc cục mấy cái, lập tức đứng dậy hát:

- Ta là bông hoa nhỏ, ta là ...

Hơn nữa còn lôi kéo Nguyệt Băng đòi hát chung. Nguyệt Băng trước giờ chưa từng thấy Huyết Liên say như vậy. Trước đây, nếu nó say toàn ngủ một giấc là ổn. Nhưng bây giờ...

Nguyệt Băng thu đống đồ ăn vào không gian, định đưa Huyết Liên về thì vang lên tiếng nói lưu manh ngả ngớn:

- Tiểu mỹ nhân, nàng ta không hát cùng nàng không sao. Để gia xử lý nàng ta. Ngoan, mau qua đây. Ta hát cùng nàng. Ha ha...

Thì ra là một đám lưu manh thấy Huyết Liên say rượu định giở trò đồi bại. Huyết Liên tuy say nhưng tinh thần cảnh giác và bảo vệ tỉ tỉ vẫn như thường :

- Tiểu Lan... Ợ, mau ra đây một chưởng chụp bay bọn họ cho ta... Ợ...

Vừa nói Huyết Liên vừa nấc cục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.