“Tiểu Tà, ngươi không nhớ Doãn Ngôn à? Hai người đã ở cùng phòng với nhau.” Ninh Hinh cười nói, thận trọng quan sát phản ứng của Quân Vô Tà. 
“Không quen.” Quân Vô Tà không thèm ngẩng đầu lên nói. 
Doãn Ngôn nét mặt đau khổ nhăn nhó, vừa rồi Ninh Hinh còn nói với Phạm Trác rằng Doãn Ngôn và Quân Vô Tà từng ở cùng phòng với nhau, bây giờ Quân Vô Tà lại thể hiện không hề quen biết hắn, chẳng khác nào cho hắn một bạt tai, trong nháy mắt làm tiêu tan hết tất cả dũng khí mà hắn cố gắng lắm mới có được. 
Đúng thời khắc đó, Ninh Hinh và Doãn Ngôn hận là không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống, vốn tưởng rằng sự kình địch của Quân Vô Tà là vì Doãn Ngôn, nhưng đến hôm nay đã thấy được rằng, sự việc vốn dĩ không phải như vậy. 
Thiệt thòi cho Doãn ngôn cố gắng vắt óc thuyết phục bản thân phải thức thời, tạm thời chịu cúi đầu trước Quân Vô Tà. 
Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, trong mắt Quân Vô Tà hắn cũng chẳng là gì cả. 
Trong ngôi nhà tre ấy, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, Doãn Ngôn thiết diện không nói lên lời, nụ cười trên môi Ninh Hinh cũng tắt theo. 
Phạm Trác ngồi bên cạnh dường như không thấy được hai người kia khó xử ra sao, nét mặt ngờ vực hỏi: “Không quen ư? Không thể nào, rõ ràng Hinh Nhi nói ngươi và Doãn Ngôn đã có mối quan hệ rất tốt, lần này hắn đến là vì nhớ ngươi, muốn tới thăm ngươi, ngươi thử nghĩ kĩ lại xem nào, biết đâu đã quên mất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550176/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.