Hai người đó chạy cũng nhanh thật, vứt bỏ đám người này ở đây, e rằng muốn bọn họ làm con cừu chết thay, để Long Kỳ một đao chém chết bọn họ, khi nguôi giận rồi sẽ không truy cứu sự việc này nữa. 
Quả thật rất thông minh, biết dùng người khác để gánh tội thay mình, còn bản thân thì được thoát tội mà sống sót. 
Nhưng cũng quá tàn nhẫn, cùng chung một đội, nói vứt bỏ là vứt bỏ. 
Quân Vô Tà nhíu nhíu mày, nhất thời không đưa ra câu trả lời nào. 
Sự im lặng của Quân Vô Tà khiến Phạm Cẩm khẩn trương không ngớt, càng khiến cho đám thiếu niên đang trực chờ kia nơm nớp lo sợ. 
Lúc Phạm Cẩm gọi Long Kỳ là “Long thiếu tướng”, bọn họ liền biết sự tình không ổn, đám người này chỉ sợ không phải là đoàn người đi buôn gì, mà có một thân phận ghê gớm nào đó. 
Thiếu tướng… 
Đây là xưng hô của tướng lĩnh! 
Lộ Uy Kiệt bị Long Kỳ đạp nửa sống nửa chết đang ôm bụng, mặt mày sợ hãi nhìn Long Kỳ. 
Hắn ta biết thân phận của Long Kỳ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng lại không ngờ bọn họ lại có thể là binh sĩ gì đó, cho dù là binh sĩ của nước nào thì chỉ với một tướng lĩnh này cũng đã đủ để cho bọn họ chết không chỗ chôn, mưu hại tướng lĩnh một nước, cho dù là học viện Phong Hoa cũng không dám bao che! 
Giờ này phút này, Lộ Uy Kiệt chỉ hận bản thân không thể bắt Ninh Hinh trở lại, cho hai bạt tai, nếu không phải Ninh Hinh luôn ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550144/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.