Yến Bất Quy bước nhanh tới, đứng trước mặt Kiều Sở, tay đã giơ cao. 
Trong viện, đám người Hoa Dao buông ánh mắt xuống, không đành lòng nhìn nữa. 
Nhưng Yến Bất Quy giơ tay lên thật cao, cuối cùng cũng không thể hạ xuống. 
Một tay Quân Vô Tà chống lại một chưởng của Yến Bất Quy chuẩn bị rơi xuống, khuôn mặt lạnh tanh nhỏ nhắn khẽ nâng lên, ánh mắt ngang ngạnh lạnh lùng. 
“Người là do ta đánh.” Nàng lạnh lùng nói. 
Yến Bất Quy ngây ngẩn cả người. 
“Nếu người muốn phạt, hãy phạt ta.” Quân Vô Tà híp mắt. 
Yến Bất Quy nhìn Quân Vô Tà, sự phẫn nộ biến mất trong chớp mắt, ông ta thu tay về, lui về phía sau hai bước nhìn Quân Vô Tà, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra. 
Nhưng Quân Vô Tà đã từng nói với ông ta. 
“Ta thu hồi lời nói khi trước.” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói. 
Yến Bất Quy đợi câu nói kế tiếp của nàng. 
“Sư phụ như người, không cần bái cũng được.” Quân Vô Tà lạnh lùng mở miệng, cảm nhận của Kiều Sở bọn họ là, sao giống như mình bị làm nhục vậy, nàng nhìn thấy rõ ràng, mặc dù nàng chưa bao giờ có sư phụ nhưng cũng biết người làm sư phụ nếu không thể bảo vệ đệ tử của mình, ngược lại còn để đệ tử của mình chịu đựng vô vàn phẫn nộ, chịu đủ các loại uất ức mà không thể đánh trả. 
Đây là người thầy vô năng! 
Sư phụ như vậy, dẫu có mạnh hơn nữa nàng cũng không muốn bái! 
Yến Bất Quy ngây ngẩn cả người, ông ta nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550003/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.