Sắc mặt đám người Kiều Sở đều trắng bệch, lại âm thầm nắm chặt hai tay, không nói một lời. 
Nhục mạ như vậy, không phải lần đầu tiên bọn họ nghe thấy, nhưng mỗi lần, chỉ có thể nhẫn nhịn. 
“Cho thêm vài ngày nữa!” Cuối cùng, Dung Nhã nhịn không được, đành mở miệng nói năng lịch sự. 
Ai ngờ được thiếu niên cầm đầu đó, phun nước miếng vào mặt Dung Nhã: “Cho các ngươi thêm vài ngày nữa, các ngươi vẫn không có tiền giao ra! Cút ra khỏi học viện Phượng Thê! Nơi đây không thu nhận những kẻ ăn mày như các ngươi!” 
Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, thân thể Kiều Sở căng thẳng, định bước về phía trước, nhưng mới được nửa bước, lại bị Dung Nhã bấm bả vai, lắc đầu với hắn. 
“Hừ, sao hả? Ngươi còn muốn ra tay với ta?” Thiếu niên kia trừng mắt nhìn Kiều Sở, biểu cảm khó hiểu trên gương mặt. 
Hiển nhiên, không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện thế này, mà lần nào mấy “kẻ ăn xin” ở Đông viện này cũng chỉ có thể chịu đựng. 
Kiều Sở gần như cắn nát hàm răng, nếu không phải có lời dặn của Yến Bất Quy, từ lâu hắn đã xé xát bọn khốn kiếp đó. 
Nhưng mà, thiếu niên kia đắc ý chưa được bao lâu, một quyền nặng nề vậy mà lại trực tiếp nện vào mặt hắn, trong tích tắc, cả đám người bọn họ đều bay ra ngoài! 
Mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn người ra tay. 
Quân Vô Tà một tay ôm Hắc Miêu đang ngủ mê man, một tay dừng tại giữa không trung, khuôn mặt lạnh như tiền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550001/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.