Nhìn Quân Vô Tà dẫn người nhảy vào đại điện, nhìn những người Khuynh Vân Tông đó bị một đám người chém giết, nội tâm của các đại thần đều sôi trào máu. 
Nhìn đến Quân Vô Tà đi ngang qua từ cửa đại điện, một lão giả tóc trắng xoá thình lình tiến lên một bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà. 
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, dừng bước chân lại, nàng thật ra đã nhận ra được lão nhân này, tính cả thế hệ của Mặc Thiển Uyên, đã là nguyên lão ba triều của Thích Quốc. Luôn là người thuộc phe trung lập, không tranh không đoạt, lại là một gân cây ngay thẳng, nếu không cũng sẽ không thể lăn lộn được qua ba thời đại triều đình. Nhưng cũng không phải vì vẫn luôn không cao không thấp, mà là Mặc Thiển Uyên nhớ tới lão luôn trung thành đối với hoàng thất, mới thăng quan tiến chức cho lão. Nếu không, chỉ sợ lão vẫn còn đang là quan văn nhàn tản từng bước từng bước. 
Lão nhân này tuy rằng không có bản lĩnh lớn bao nhiêu, nhưng tuổi tác và lịch sử lại khiến lão có uy vọng rất cao ở trong triều. Tuy nhiên, cũng không biết giữ miệng lưỡi, ngay cả Mặc Thiển Uyên cũng bị lão nói thẳng mà không hề cố kỵ, khiến hắn bị mắc nghẹn rất nhiều lần. 
Hiện giờ lão nhân này lại đột nhiên tiếp cận Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đã mệt mỏi nên không tính toán muốn nghe lão cằn nhằn. 
Tuy nhiên, còn chưa chờ Quân Vô Tà hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, lão thần kia đã bùm một tiếng quỳ gối trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/549908/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.