Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thái Sử Cao mất đi bảo hộ, bại lộ trước mắt Cô Dạ. Cô Dạ cho người ta cảm giác lạnh hơn Cô Nhai, càng không thông cảm tình người.
Hắn trực tiếp nhét đan dược vào miệng Thái Sử Cao, động tác cực kỳ thô lỗ.
"Ọe...!" Viên đan dược mang theo mùi tanh hôi, bị Thái Sử Cao nuốt vào. Hắn và Lam Phi Nguyệt giống nhau, ý niệm đầu tiên là muốn moi ra.
Mộ Khinh Ca cười nhạt, chậm rãi nói: "Đặt tên là Thốn Đoạn, bởi vì nó có thể khiến xương cốt người ta đứt thành khúc. Sau đó là kinh mạch, rồi đến cơ bắp. Cắt đến khi cơ thể ngươi thành bãi bùn, ngươi cũng đã chết." Hai kẻ Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt này, nàng nhất định phải tự tay gϊếŧ chết.
Tiếng nàng vừa dứt, cả người Thái Sử Cao cứng đờ.
Hắn quả thực không dám tưởng tượng thảm trạng của mình.
Thái Sử Cao quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca, không ngừng dập đầu cầu xin nàng: "Mộ tiểu tước gia, ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, tha ta đi! Đừng so đo với một kiến hôi như ta, thả ta con đường sống đi!"
Hắn cũng coi như lanh lợi, biết lúc này nên cầu xin ai.
Nhưng Mộ Khinh Ca há là người dễ dàng thay đổi quy tắc? Bị người ta cầu xin mấy câu là động lòng trắc ẩn, chỉ sợ nàng cách cái chết không xa.
Nàng phớt lờ Thái Sử Cao cầu xin, cũng không nhìn đến Lam Phi Nguyệt mắt đầy oán độc khi xin giúp đỡ vô dụng.
Mộ Khinh Ca nắm chắc thời gian hạ độc, hai người cơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012510/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.