Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nàng thấy thân thể Lam Phi Nguyệt vì sợ hãi mà run rẩy, bởi vì xấu hổ giận dữ mà muốn né tránh.
Đáng tiếc, nàng ta cũng chỉ có thể đứng trước mặt mọi người, để mọi người thưởng thức mà không thể rời đi.
Tư Mạch dùng một chiêu nhẹ nhàng bâng quơ, thật đúng là gánh nổi hai chữ 'tàn nhẫn'.
"Tiểu Ca nhi muốn nàng ta chết thế nào?" Tư Mạch đột nhiên ghé mắt, nhìn qua nàng.
Giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như đang hỏi nàng tối nay ăn gì.
Tiếng hỏi mang theo sủng nịch, dừng vào lòng mọi người, đều khiến tâm can bọn hắn run lên. Bọn hắn chờ mong Mộ Khinh Ca nói ra đáp án, lại phỏng đoán nàng sẽ không thể hiện một mặt hung ác như vậy trước mặt Thánh Vương bệ hạ.
Dù sao nữ tử ôn nhu như nước, mới chiếm được lòng của đại đa số nam tử.
Thánh Vương bệ hạ đã cường đại như vậy rồi, hẳn là thích nữ tử ôn nhu thiện lượng, rộng lượng, thấu hiểu lòng người mới đúng!
Nhưng bọn hắn đã quên, Mộ Khinh Ca không phải người ôn nhu thiện lương.
Đương nhiên, càng không có chuyện rộng lượng!
Có thù tất báo là cách sống của nàng! Đặc biệt là ở thế giới dựa vào vũ lực, quy tắc này càng khắc sâu vào đầu nàng.
Nàng chưa bao giờ buông tha kẻ khiêu khích và muốn gϊếŧ mình!
Mộ Khinh Ca mỉm cười, nụ cười đầy ý vị sâu xa.
Nàng nâng tay lên. Lòng bàn tay là một viên đan dược đẹp như nhụy hoa, lẳng lặng nằm đó.
"Đây gọi là Mặt Mỹ Nhân. Người ăn vào, làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012509/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.