Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca gật đầu, không tỏ ý kiến.
Hạ Vô lấy túi thuốc bột đuổi thú đuổi côn trùng ra, rải một vòng trong sơn động.
Mộ Khinh Ca đi nhặt ít củi lửa, trong sơn động đã nổi lên đống lửa nhỏ.
Ánh lửa nhanh chóng bén lên, chiếu sáng toàn bộ sơn động, mang đến ấm áp.
Hai người ngồi dưới đất, Hạ Vô lấy ra chút thức ăn nước uống từ túi Càn Khôn, hai người yên lặng ăn.
Mộ Khinh Ca không phải người nói nhiều, lại tự nhận không quá thân quen Hạ Vô, cho nên rất ít chủ động nói chuyện. Hạ Vô cũng không hay nói lảm nhảm, ăn uống xong xuôi thì nhắm mắt đả tọa.
Tựa hồ hắn muốn khắc khổ thêm chút, ra sức đuổi kịp và vượt qua thiếu niên trước mắt.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn. Nghe thanh âm, người đến không ít.
"Nơi này có sơn động, hình như có ánh lửa."
Đối phương hiển nhiên phát hiện ra bọn họ.
Hạ Vô mở mắt ra, nhìn phía ngoài sơn động, lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Người sau vẻ mặt hờ hững, không nhìn ra suy nghĩ gì.
Lúc này, bóng ảnh bên ngoài sơn động đong đưa, dường như người bên ngoài đã muốn vào.
"Lão đại, bên trong có ánh lửa, khẳng định có người."
Nhưng người ngoài động chưa lập tức tiến vào, mà ở ngoài động nói chuyện với nhau.
"Nói nhảm! Có ánh lửa đương nhiên là có người."
"Chúng ta đây..." Lời còn chưa dứt, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra lời nói không có ý tốt.
Hạ Vô lại nhìn Mộ Khinh Ca lần nữa, Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012389/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.