Edit: Diệp Lưu Nhiên
Người Luyện Đúc Tháp tự cao tự đại đã quen. Dù có vết xe đổ ở tổng viện, bọn chúng vẫn không coi Mộ Khinh Ca vào mắt. Cho rằng nàng có thể chạy trốn tới Cổ Vu quốc là vì am hiểu ẩn núp, mới tránh được tổng viện đuổi bắt. Hơn nữa Nghiêm Hoa hiện giờ đã lên Tử cảnh, khiến bọn chúng có niềm tin. Căn bản không suy nghĩ âm mưu quỷ kế, mà áp dụng phương thức chính diện xuất kích.
Bây giờ người quỳ dưới đất thỉnh tội nghe Nghiêm Hoa quở trách một trận, mới tỉnh ngộ mình ngu xuẩn cỡ nào!
Gã ngẩng đầu, sợ hãi nhìn về phía Nghiêm Hoa, xin chỉ thị: "Vậy... vậy thuộc hạ lại lẻn vào hoàng cung, bắt người thân hắn tới?"
"Ngươi đần thế hả!" Nghiêm Hoa lại đá một cước trúng vai gã, thiếu chút không đá gãy cánh tay gã: "Ban ngày đánh lén, ngươi đã rút dây động rừng. Bây giờ trở về tìm chết à? Còn muốn bắt người?"
"Vậy... vậy..." Vẻ mặt gã nọ đau khổ, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Ban ngày bị trúng một quyền của Mộ Khinh Ca, hiện tại lại ăn hai đạp. Gã đau đến ứa mồ hôi, cảm giác muốn đi tong nửa cái mạng. Toàn bộ đều nhờ linh lực chèo chống mới không khiến gã ngất xỉu, hiện tại thật sự là không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
"Lăn xuống đi! Sáng mai ta tự mình đi gặp hắn! Nếu hắn thức thời giao đồ vật đã cắp được ra, còn có Thần Khí của hắn, ta có thể tha cho hắn một mạng. Nếu không biết điều... Hừ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012377/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.