Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Có ý gì?" Mộ Khinh Ca nghe vậy chau mày.
Chẳng lẽ trên đời còn có thứ đồ có thể phán đoán người nào có phải phu thê hay không sao?
Mộ Khinh Ca dò hỏi khiến sắc mặt Cung Tuyết Nhai hơi phiếm hồng, không biết nói thế nào mới tốt. Nàng đứng lên, nói với Mộ Khinh Ca: "Ngươi đi theo ta sẽ biết."
Dứt lời nàng ấn xuống cơ quan ở tay vịn chỗ ngồi.
Thạch bích cực lớn sau lưng nàng chậm rãi mở ra, để lộ một lối đi.
Mộ Khinh Ca cũng đứng lên đi theo Cung Tuyết Nhai tiến vào thông đạo.
Lối đi rất hẹp, cũng rất dài. Càng đi xuống, càng lạnh thêm. Đặc biệt là Mộ Khinh Ca hiện tại không có linh khí hộ thể, càng cảm thấy băng hàn tận xương.
Đi một mạch tới trước cửa đá, Cung Tuyết Nhai cắn đầu ngón tay mình, giọt máu tan mất ở khe lõm trên cửa đá.
Sau khi chứng thực huyết mạch, cửa đá đóng chặt chậm rãi mở ra.
Mở ra khe hở, toát ra rất nhiều sương trắng, mang theo hàn ý rét thấu xương.
Mộ Khinh Ca nhìn đôi tay mình, bề mặt lây dính sương trắng, ngưng kết ra tầng băng hơi mỏng.
Vung tay lên, băng sương vỡ vụn. Nàng đi theo Cung Tuyết Nhai đi vào cửa đá.
'Thật lạnh!' Lấy thân thể hiện giờ của Mộ Khinh Ca còn cảm thấy rét lạnh, có thể tưởng đằng sau cửa đá là một thế giới như nào!
Sau cửa đá, sương trắng tan dần. Tầm mắt Mộ Khinh Ca trở nên rõ ràng.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt sau khi nàng thấy rõ khiến đôi mắt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012358/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.