Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Chậc chậc." Hàn Thải Thải xem một hồi, mắt phượng trêu tức nhìn Mộ Khinh Ca: "Ngươi thật đúng là tàn nhẫn."
Mộ Khinh Ca không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói: "Quá khen."
Hàn Thải Thải cười nhạo: "Ngươi xác định ta đang khen ngươi?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng lướt qua hắn, châm chọc: "Thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, từ khi nào biết học cách trách trời thương dân rồi? Nếu không nhìn nổi, thì mau đi cứu người đi."
Hàn Thải Thải lại khinh thường nói: "Khỏi, ta cứu hắn làm gì? Ta quen hắn à?"
"Nếu không quen, thì bớt nói nhảm." Mộ Khinh Ca cảnh cáo, không hề nhìn hắn.
Cô Nhai lạnh lùng nhìn chăm chú Hàn Thải Thải, thấy Mộ Khinh Ca không để ý đến hắn nữa, cũng chậm rãi dời mắt.
Việc hành hình Tần Cẩn Dương, vẫn tiếp tục đến khi mặt trời xuống núi.
Không thể không nói, đan dược Chu Linh có hiệu quả không tồi. Tần Cẩn Dương vẫn có thể trơ mắt nhìn thân thể mình biến thành khối xương, mới tắt thở.
Chuyện còn lại, đã không cần Mộ Khinh Ca xử lý.
Nàng mang gia gia và cô cô mình, cùng những gia nhân Mộ gia bị liên lụy quay trở về Mộ phủ.
Mộ Hùng và Mộ Liên Dung đi rửa mặt chải đầu, Mộ Khinh Ca đi xuống địa lao Mộ gia. Trong lồng sắt, là Nhạc Thiên hơi thở thoi thóp.
Gã nằm thẳng trong địa lao dơ bẩn, nhìn trần nhà âm u ẩm ướt.
Chỉ sợ hắn không thể ngờ được, mình bị người phế bỏ linh lực. Như con chó còn hơi tàn, nằm ở đây.
Cửa địa lao mở ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012286/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.