Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong không gian, Mộ Khinh Ca ngồi ở phòng luyện đan. Trong tay cầm ống nghiệm dược cải tạo gien cuối cùng.
Ống nghiệm chỉ còn lại một phần dược. Suy nghĩ một chút, Mộ Khinh Ca lấy ra một phần mười trong đó rót vào bát.
Thu hồi dược cải tạo gien, nàng sai Manh Manh chuẩn bị vài dược liệu.
Nàng không biết dược điền trong không gian phong phú bao nhiêu, dù sao tới bây giờ, nàng cần dược liệu gì, không có cái nào mà Manh Manh không lấy ra được.
Đáp án này chắc phải đợi đến khi nàng đột phá tử cảnh xong rồi tự mình tìm hiểu.
Bên ngoài không gian, toàn bộ Vệ phủ cũng dâng lên không khí khẩn trương.
Mặc dù không có người ngoài nào nói Mộ Khinh Ca sắp sửa trị bệnh cho chủ mẫu bọn họ, nhưng cảm xúc của Vệ Lâm Lang và hai huynh muội Vệ gia vẫn làm lây nhiễm mọi người.
Bọn họ không biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm giác được chủ nhân nhà mình không bình tĩnh.
“Vệ Kỳ thúi, huynh nói xem Mộ Ca có thể luyện ra đan dược cứu trị nương không?” Vẻ mặt Vệ Quản Quản lo lắng sốt ruột. Vừa lo lắng Mộ Khinh Ca, vừa chờ mong mẫu thân chuyển biến tốt đẹp.
Vệ Kỳ gãi gãi đầu, giữa mày cũng tràn đầy thấp thỏm: “Chúng ta phải tin tưởng Mộ Ca. Hơn nữa lão cha không phải đã nói, bệnh của nương không dễ trị. Cho dù kết quả thế nào, chúng ta không thể giận lây sang Mộ Ca.”
“Đó là đương nhiên!” Vệ Quản Quản trừng mắt, khí chất tiểu lão hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012150/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.