Edit: Diệp Lưu NhiênMộ Khinh Ca chờ, chờ đến hoàng hôn mặt trời lặn xuống. Nàng mở hai mắt ra, sâu trong mắt một mảnh bình tĩnh. Đứng dậy đi ra ngoài, định tìm Ấu Hà muốn một ít thức ăn, chợt nhìn thấy Vệ Lâm Lang mang theo đôi nhi tử nhi nữ vội vàng chạy tới.
Mộ Khinh Ca đứng ở cửa ra vào, bỏ qua ý định tìm Ấu Hà, đợi ba người này.
“Mộ công tử.” Vệ Lâm Lang thấy Mộ Khinh Ca, hô lên.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Vệ thành chủ, mời.” Nàng nghiêng người nhường đường, thong dong giống như nàng mới là chủ nhân nơi này. Mà ba người Vệ Lâm Lang chính là khách nhân.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt nghe tiếng, rất nhanh bưng trà nóng và bánh ngọt lên. Bố trí xong, mới lui xuống.
Sau khi bọn hạ nhân đều rời đi, Vệ Lâm Lang mới khó nén kích động nói: “Mộ công tử, Vệ mỗ đã nghe Kỳ nhi và Quản Quản nói. Ngài thật sự có cách cứu phu nhân ta?”
Trong lúc bất tri bất giác, Vệ Lâm Lang đã dùng kính ngữ với Mộ Khinh Ca.
Nếu Mộ Khinh Ca có thể cứu chữa thê tử hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập bài vị trường sinh Mộ Khinh Ca trong nhà. Mỗi ngày cam tâm tình nguyện cung phụng.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: “Biện pháp thì có, nhưng nguy hiểm rất lớn.”
Vệ Lâm Lang nghiêm túc nói: “Có thể nói rõ cẩn thận với Vệ mỗ một chút không.”
“Đương nhiên.” Mộ Khinh Ca giải thích: “Bệnh của Vệ phu nhân không khỏi chính là vì kinh mạch toàn thân héo rút. Nói như vậy, chỉ cần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012149/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.