Hải Dương mênh mông vô tận dường như không có điểm cuối, lúc này tại trên một hòn đảo hoang diện tích nhỏ cỡ bằng một sân bóng. Có ba bóng người hai lớn một nhỏ đang yên lặng ngồi dưới những tán cây đả toạ, ba người này chính là Tôn Dương cùng Hàn Thanh Thanh và tiểu Bảo Nhi, bọn họ một đường bị Hải Ma đuổi chạy trối chết, chạy liên tiếp ba ngày cũng bị hành không ít đau khổ cuối cùng mới chạy thoát được. Hiện tại bọn họ cũng không biết mình đã chạy đến loại địa phương quỷ quái nào rồi, cũng may nơi này còn có một hòn đảo hoang cỡ nhỏ để cho bọn họ có thể dừng chân, nếu không thật sự phải đi tiếp thì chỉ sợ Tôn Dương sẽ bị vắt khô mà chết, loại tình huống chạy như trâu chết trên biển này thật sự làm hắn tiêu hao gần như không chịu nổi.
Hiện tại Tôn Dương cần thời gian nghỉ ngơi để hồi phục lực lượng, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng nếu lúc này có thể có tàu thuyền đi ngang qua thì càng tốt. Họ có thể xin đi nhờ một đoạn, đỡ phải hao tốn một phen năng lượng mới là tốt nhất, nhưng mà bọn họ đã chờ ở nơi này ba ngày rồi, ngay cả bóng dáng của một con chim cũng không có nhìn thấy, đừng nói là tàu thuyền đi qua.
" Này Hàn Thanh Thanh, ngươi nói xem hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Không thể cứ ở mãi nơi này chờ đợi được… " Tôn Dương vừa mới từ trong nhập định tĩnh lại, hắn ngửa mặt nhìn ánh nắng chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-pham-nhan/2334271/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.