Sáng ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa lộ ra từ chân trời phía đông của Hải Vực, một sắc màu tượng trưng cho một ngày mới và một hành trình mới bắt đầu. Tại nơi đóng neo ngoài cảng đậu thuyền, toàn bộ mọi người lúc này đã tụ tập đông đủ, Hàn Thanh Thanh lại đi đầu dẫn theo mọi người hướng một con thuyền cực lớn đi lên, con thuyền này nhìn qua trông như một toà núi nhỏ, độ tinh xảo và hoành tráng quý phái phân biệt với những chiếc thuyền khác rất rõ ràng, xung quanh thân thuyền có đầy giãy những đồ án trận văn bao phủ, giống như một màn chắn năng lượng lương bao phủ toàn bộ chiếc thuyền vào bên trong.
Dưới sự soi mói kinh ngạc của những người xung quanh nhìn đến, bảy người cứ như vậy chậm rãi đi lên chiếc thuyền này, cũng chỉ vẻn vẹn có bảy người, nếu tính thêm hai người thủy thủ và năm người hầu trên thuyền nữa là mười bốn người, cả một chiếc thuyền lớn như vậy, lại chỉ có mười bốn người ở, cái này cũng không khỏi có chút trống trải vắng vẻ.
Chỉ một lát sau, từng đoàn thuyền lớn nhỏ lần lượt nối đuôi nhau rời bến, dần dần tiếng vào hải vực mênh mông vô tận, giữa đại dương mênh mông gần như không có điểm cuối này, đối với những võ giả cảnh giới dưới Tôn Giả thì lựa chọn ngồi thuyền ra khơi là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù sao sự rộng lớn của Tứ Vực Hải Dương cũng không thể dùng hai từ thông thường để hình dung được, một cường giả muốn lăng không phi hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-pham-nhan/2334269/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.