Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời nói của Dương Phàm, trong lòng Đường Ngữ Yên dâng lên một cảm giác ấm áp.

Người này tuy có chút lăng nhăng, nhưng ít nhất vẫn đối xử với cô rất thật lòng.

Ít nhất hắn cũng đã thể hiện được sự trách nhiệm mà phụ nữ luôn nhấn mạnh, cũng khiến cô cảm nhận được cảm giác an toàn mà mọi cô gái đều quan tâm.

Người này thật đáng để giao thiệp, có chuyện hắn thật sự sẽ ra tay giúp đỡ.

Dương Phàm lái chiếc Mercedes C-Class chạy băng băng trên đường, trực tiếp đưa Đường Ngữ Yên về Tân Giang Hoa Uyển.

Đường Ngữ Yên vội vàng nói: "Công việc ở cơ quan còn nhiều lắm, anh đưa em về nhà làm gì?"

Thuốc mỡ Tuyết Phù vừa mới bắt đầu sản xuất, thật sự còn rất nhiều việc phải lo.

Dương Phàm liếc mắt nhìn, không khách sáo nói: "Tất nhiên là đưa em về để em tự lái xe, chẳng lẽ còn muốn anh làm tài xế cho em?”

Nghe thấy lời hắn nói, Đường Ngữ Yên chu miệng, nhỏ giọng nói: em đến muộn, anh sẽ không trừ lương của em chứ?”

Hôm nay

"Đây rõ ràng là sự cố ngoài ý muốn mà." Dương Phàm cười nói: "Bây giờ em đã là lãnh đạo rồi, tự em quyết định đi."

"Anh nói cho em biết, làm lãnh đạo nhất định phải tập thói quen đến muộn mới được."

Đường Ngữ Yên không hiểu hỏi: "Tại sao?”

Dương Phàm nghiêm túc giải thích: "Bởi vì nhân viên nhìn thấy em sẽ căng thẳng, em đến muộn thì nhân viên sẽ được thoải mái thêm một lúc."

Đường Ngữ Yên tất nhiên sẽ không tin những lý lẽ vô lý này, bèn nói: "Đi chết đi, anh chỉ muốn trừ lương của em thôi."

"Hơn nữa, người chăm chỉ làm việc như em đã quen đi làm sớm rồi, khó mà thay đổi lắm."

Dương Phàm cười nói: "Vậy thì em khắc chữ 'Muộï lên bàn làm việc, lúc nào. cũng nhắc nhở bản thân phải đến muộn đi."

Đường Ngữ Yên che miệng cười khẽ, nói: "Đừng nói đùa, hồi trước lúc đi học em còn khắc chữ 'Sớm lên bàn học đấy, không ngờ bây giờ lại có cơ hội khắc. chữ 'Muộn, đây chắc là định mệnh rồi?

Dương Phàm hừ nhẹ nói: "Em mà khắc chữ 'Sớnể à? Đại học còn không thi đậu, chắc không phải khắc em chữ 'Hạn đấy chứ?"

Đường Ngữ Yên tỏ vẻ không phục nói: "Có anh mới khắc chữ 'Hạn ấy, em cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng đấy nhé."

Sau cuộc trêu chọc này, sự bực bội trong lòng Đường Ngữ Yên dường như cũng tan biến hết, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.

"Thật ra em rất may mắn khi gặp được anh, trước đây cuộc sống của em cứ mơ màng, bây giờ cảm thấy mình cuối cùng cũng có linh hồn rồi."

Đường Ngữ Yên than thở, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

Dương Phàm cười nói: "Tiếp theo em định tỏ tình rồi phải không?”

Đường Ngữ Yên hơi đỏ mặt, nói: "Anh bớt tưởng tượng đi, trông chẳng ra sao cả, lại còn nghĩ mình đẹp trai lắm à."

Dương Phàm giả vờ giận dữ nói: "Đùa gì chứ, ngoại hình của anh cũng khá đẹp trai đấy chứ?”

Đường Ngữ Yên cười khúc khích: "Ừm, ừm, rất đẹp trai."

Dương Phàm được khen như thế, lại có chút ngại ngùng nói:

"Cũng bình thường thôi, ha ha."

Ngoài miệng tuy là nói như thế, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ: Nhưng em phải nói chỉ tiết xem chỗ nào đẹp trai nha, làm cái PowerPoint trình bày cặn kế và phân tích rõ ràng mới được đấy.

Thấy Đường Ngữ Yên im lặng, Dương Phàm cất tiếng hỏi: "Em nói em khó khăn lắm mới có linh hồn, thế đã bao giờ nghĩ đến chuyện để cô ấy có một căn phòng riêng chưa?"

"Buổi tối, thân xác của em đến phòng anh ngủ, để linh hồn em đỡ cảm thấy chật chội, đừng để cô ấy ngủ không thoải mái mà chạy mất."

Đường Ngữ Yên liếc mắt nhìn Dương Phàm, giả vờ giận dữ, nói: "Đồ lưu manh, nghĩ mình đẹp thật sao."

Sau đó, cô hơi bất mãn nói: "Em không muốn tách rời với linh hồn của mình, anh ghét linh hồn của em à?”

Dương Phàm mỉm cười, quay đầu nhìn lướt qua trước ngực của Đường Ngữ Yên, nói: "Không đâu, linh hồn của em rất đầy đặn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.