“Trời đã tối thế này rồi sao?”
Khóe miệng Sở trưởng Hầu co quắp, Dương Phàm không chỉ nhiều lần cứu mạng ông ta, mà tu vi cũng thâm sâu khó lường.
Nếu thực sự hắn tức giận mà động tay động chân, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Sở trưởng Hầu tức giận, trừng mắt nhìn cảnh sát mặt đen, lớn tiếng quát lên: “Người đâu?”
Cảnh sát mặt đen tỏ vẻ nịnh nọt nói: “Sở trưởng Hầu, cô ấy cản trở công vụ...
“Bốp.” Sở trưởng Hầu giơ tay lên tát thẳng vào mặt cảnh sát mặt đen.
“Đồ hỗn láo, còn không nhanh chóng thả người ra.”
Cảnh sát mặt đen không ngờ Sở trưởng Hầu lại nổi giận như vậy, lúc này trong lòng ông ta cảm thấy bất an, tuy là ông ta có ngang ngược nhưng không ngốc.
Ông ta liếc nhìn Dương Phàm với ánh mắt phức tạp, bèn lấy điện thoại ra gọi đi.
Không lâu sau, Đường Ngữ Yên được đưa đến.
Đường Ngữ Yên nhìn thấy Dương Phàm, trong mắt không kìm được mà rơi nước mắt.
Dương Phàm bước lên hỏi: “Không sao chứ?”
Đường Ngữ Yên liên tục lắc đầu: “Không sao.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Phàm vừa hỏi, vừa dùng tay lau nước mắt trên mặt Đường Ngữ Yên. Lúc này, Đường Ngữ Yên mới nói lại tình huống đã xảy ra một lượt.
Sở trưởng Hầu vốn là người chính trực, nghe thấy sự việc này thì đã tức giận đến mức không kiềm chế được.
Ông ta nhìn cảnh sát mặt đen với vẻ mặt nghiêm trọng: “Đây là cách anh phục vụ người dân sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3645833/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.