Nghe thấy lời này của Đường Ngữ Yên, Đường Kim Bác cũng hơi ngạc nhiên.
Nhớ năm đó, lúc Đường Ngữ Yên còn ở nhà họ Đường, cô là một người nhu nhược, mặc cho bọn họ bắt nạt thế nào cũng được.
Không ngờ sau vài năm ra ngoài đã trưởng thành thế này, dám đối đầu trực diện với nhà họ Đường.
Đường Chính Lôi ở bên cạnh cũng có khuôn mặt u ám, không ngờ đứa con gái ngoài giá thú của mình lại dám chống đối mình, trong lòng cảm thấy rất không vui.
Vương Phong mỉm cười nói: "Gia chủ Đường, xem ra ngài đến hơi muộn rồi, nếu sớm hơn một chút thì Thương hội Thuận Thái của chúng tôi còn có thể nhường cho ngài, nhưng bây giờ hợp đồng đã được ký kết, tôi cũng không thể làm gì khác."
Nhà họ Đường đã không giữ thể diện cho anh ta trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta đương nhiên cũng không thể nhượng bộ, dù sao Thương hội Thuận Thái cũng không phải là thứ để người ta tuỳ tiện thao túng.
Đường Kim Bác tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Hội trưởng Vương thật là ngạo mạn, nhà họ Đường chúng tôi sẽ ghi nhớ."
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Đường Ngữ Yên, lạnh lùng nói: "Đường Ngữ Yên, ý cô là gì?"
"Cha đã tự mình đến đây mà cô cũng không nể mặt, cô còn là con người không?"
Đường Ngữ Yên cười khinh bỉ: "Cha? Lúc tôi bị ức hiếp ở nhà họ Đường thì cha ở đâu?"
"Khi mẹ tôi chết, cha ở đâu?"
"Khi tôi và em trai bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3619616/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.