Vương Lệ Trữ bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho hoảng sợ, khi nghe thấy tiếng cười của Dương Phàm phía sau, cô ta mới yên tâm.
Sau khi Dương Phàm đóng cửa lại, hắn bế Vương Lệ Trữ đến ghế sofa bên cạnh.
Vương Lệ Trữ mặc một chiếc áo ngủ dài màu tím, vòng một to lớn rất bắt mắt, căng tròn như muốn tràn ra ngoài.
Tóc cô ta xõa trên vai, vấn còn ướt nhẹp, tỏa ra hương thơm quyến rũ nhẹ nhàng, chắc là vừa tắm xong.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng nõn như ngọc, vô cùng mềm mại.
Nhìn Vương Lệ Trữ trong vòng tay, xinh đẹp như hoa sen mới nở, Dương Phàm không thể kiềm chế được.
Hắn bắt đầu thỏa sức tận hưởng sự mềm mại và ấm áp này.
Thấy Vương Lệ Trữ nửa đẩy nửa chịu, Dương Phàm liền đẩy cô ta xuống và đưa tay lần mò xuống phía dưới đùi.
“Chết tiệt.”
Dương Phàm chạm vào một thứ không hợp lúc, hắn giận dữ chửi thề.
Vương Lệ Trữ nở nụ cười nhàn nhạt, như thể vừa giành được chiến thắng.
“Bà dì của chị tới mà chị không nói sớm?” Dương Phàm hậm hực càu nhàu, khuôn mặt đầy bực tức.
Vương Lệ Trữ ngồi dậy, vừa cười vừa nói: “Tay chân cậu vội vã quá, làm gì cho tôi cơ hội nói chứ.”
Dương Phàm liếc xéo cô ta, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Một lúc sau, con lươn nuôi trong nhà đang bành trướng của Dương Phàm mới dần dần rụt vào trong hang.
Vương Lệ Trữ ôm lấy hắn từ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3614605/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.