Vương Lệ Trữ nói xong thì khẽ cười, ngẩng cao đầu đi về phía trước.
Dương Phàm cười khổ đi theo phía sau.
Hai người đến một nơi tiếp khách được dựng tạm lên, nơi này không còn đông nghịt người như trước đó nữa, phần lớn khách hàng đến chúc mừng đều đã đến tiểu khu để tham quan biệt thự.
Vương Lệ Trữ mỉm cười quyến rũ với Dương Phàm và dân hắn vào nơi tiếp khách.
Bước vào nơi tiếp khách, nhìn thấy mức độ sang trọng bên trong, Dương Phàm không nhịn được thâm cảm thán:
Chỉ là dựng tạm lên thôi mà lại xa xỉ như vậy, hình như hơi lãng phí.
Xem ra phát triển bất động sản kiếm được khá nhiều tiền.
Trong nơi tiếp khách, tất cả người nhà họ Vương đều có mặt, ngồi trên cùng là một vị phu nhân.
Phu nhân búi tóc, mặc bộ sườn xám màu vàng cam có họa tiết hoa mẫu đơn.
Trên người toát ra khí chất khiến người ta không. dám khinh thường, người này không ai khác chính là mẹ của Vương Lệ Trữ, Ngụy Vân.
Vương Lệ Trữ dẫn Dương Phàm đến giới thiệu: "Mẹ, cậu ấy là Dương Phàm, là người đã cứu Vương Thiến.
Dương Phàm nghe vậy thì giật mình, vị phu nhân này nhìn sơ qua chỉ khoảng 40 tuổi, không ngờ lại là mẹ của Vương Lệ Trữ!
Vương Lệ Trữ cũng thật là, đến gặp trưởng bối mà cũng không báo trước một tiếng, thực sự là rất xấu hổ.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Dương Phàm vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào dì."
Khuôn mặt Nguy Vân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405843/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.