Vương Lệ Trữ bĩu môi, véo cánh tay của Dương Phàm, nổi giận nói ra hai chữ: “Vô sỉ.”
Lúc bước vào phạm vi biệt thự, sát khí xung quanh rõ ràng đã trở nên dày đặc.
Cảm nhận được sự thay đổi này, Dương Phàm biết chắc chắn sắp đến nơi bắt nguồn của sát khí rồi.
Vương Lệ Trữ ở bên cạnh đã hơi hoảng sợ. Dương Phàm kéo tay của cô ta, vận chuyển công pháp, rất nhanh sát khí trong người cô ta đã bị hấp thụ sạch sẽ.
Cảm nhận được Dương Phàm đang năm tay của mình, Vương Lệ Trữ cũng không tránh ra, trong lòng lại đang mừng thầm.
Dương Phàm hấp thụ xong sát khí trong người cô ta, muốn buông tay thì lại phát hiện tay của hắn đang bị Vương Lệ Trữ năm rất chặt.
Đúng là nắm tay thì dễ, buông tay mới khó.
Khu biệt thự rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, cộng thêm vừa mới xảy ra chuyện, Vương Lệ Trữ vốn nhát gan, tất nhiên thấy hơi sợ, cho nên cô ta mới nắm chặt lấy tay của Dương Phàm.
Dương Phàm an ủi: “Không cần sợ, nếu tôi đã dám để chị vào thì tôi có thể đảm bảo chị không sao.”
Lúc này cái tay nắm chặt tay Dương Phàm của Vương Lệ Trữ mới hơi thả lỏng, đỏ mặt, ngại nói chuyện.
Hai người đi vòng quanh công trường, thi thoảng Dương Phàm sẽ hấp thụ sát khí tiến vào trong người Vương Lệ Trữ.
Một chuyến đi này quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Dương Phàm, hắn đã phát hiện ra nhiều chỗ không hợp lẽ thường, rất rõ ràng là do người khác làm.
Lấy vị trí trung tâm của biệt thự làm trung tâm, bảy phương vị đều có đồ được người ta bày trí sẵn.
Theo vị trí bát quái, lần lượt dùng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ để bày trí.
Chính Nam đặt một vại nước to để khắc lửa của Ly vị Cảnh môn, chính Bắc là một gò đất lớn để khắc nước. của Khảm vị Hưu môn...
Bảy vị trí đều là tương khắc như vậy, chỉ giữ lại vị trí Khôn vị Tử môn phía Tây Nam.
Dương Phàm quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, sau đó hắn leo lên một cái xe nâng, dọn dẹp hết tất cả bảy chỗ bày trí tương khắc này.
Sau khi hắn dọn đi, sát khí của khu biệt thự dần dân biến mất.
Mặc dù sát khí đã thưa đi rất nhiêu, nhưng Vương Lệ Trữ không hề cảm nhận được.
'Thấy hành vi kỳ quái của Dương Phàm, cô ta rất khó hiểu, trong lòng càng thấy sợ hơn.
Dương Phàm bước xuống khỏi xe nâng, Vương Lệ Trữ đã lại tiến tới nắm lấy tay của Dương Phàm.
Dương Phàm nghĩ: Loại Thất Sát trận này cần rất nhiều năng lượng, chỗ trận nhãn chắc sẽ đặt một món đồ tốt.
Dương Phàm đến chỗ trung tâm trận, cầm xẻng tới bắt đầu đào.
Vương Lệ Trữ đứng ở bên cạnh Dương Phàm, tò mò. nhìn hắn.
Sau khi đào xuống hơn nửa mét, thì có mộ sáng trắng óng ánh hiện ra.
Dương Phàm cẩn thận dọn đất cát, ôm một hòn đá màu trắng óng ánh to bằng quả bóng rổ ra ngoài.
Thấy kích thước của hòn đá, Dương Phàm không khỏi cười ra tiếng.
Vương Lệ Trữ càng kinh ngạc, kêu to: “Một viên ngọc thạch to như vậy, ai lại chôn nó ở nơi này?”
Dương Phàm nhìn cô ta, nói: “Đây không phải ngọc thạch, chỉ là hơi giống thôi, thứ cái này còn quý hơn ngọc nhiều.”
Hòn đá này là linh thạch thiên nhiên, chắc là từng bị người gia công rồi chôn ở đây.
Dương Phàm nhìn Nguyên Linh Thạch trong tay, vui mừng khôn xiết.
Hắn cũng không hiểu, vậy mà có người lại lấy đồ tốt như vậy để làm trận nhãn. Chỉ là hắn không biết, linh khí bên trong này chỉ có nhân tài Linh Thể Tiên Thiên mới có thể hấp thụ, võ giả bình thường không thể nào hấp thụ.
Tuy dùng Tụ Linh đan cũng có thể nhận được linh khí, nhưng dù sao đó cũng là thuốc có ba phần độc, linh khí trong hòn đá này tinh khiết hơn rất nhiều.
Một viên Nguyên Linh Thạch to như vậy chắc có thể bù được hơn trăm viên Tôi Luyện đan tam chuyển.
Dương Phàm cầm hòn đá, nói với Vương Lệ Trữ: “Được rồi, đã xử lý xong, chúng ta có thể đi rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]